Mặc dù nếu lúc đó Thang Ninh được thấy Cố Ngộ, thì cô sẽ rất dễ rung động với anh.
Nhưng cô vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận: "Chưa chắc, trường em cũng có rất nhiều trai đẹp mà."
Cố Ngộ lười so đo với sự cứng miệng của cô.
Dù miệng cứng không chịu thừa nhận thế nào, thì cuối cùng cũng bị anh cưới về nhà rồi kia mà.
Trên đường về nhà, anh ghé mua vịt quay Thang Ninh thích.
Thang Ninh cảm thán: "Ôi, một ngày làm sinh viên đại học thế là kết thúc rồi, ngày mai lại phải làm culi công sở."
"Nếu em muốn làm học sinh, vậy thì đi học nâng cao thêm nhé?" Cố Ngộ cũng không đùa, anh nghĩ nếu Thang Ninh thích không khí trường học thì anh sẽ có cách để cô quay lại trường.
"Thôi, mặc dù thời kỳ học sinh rất tốt, nhưng em vẫn thích cuộc sống hiện tại hơn, kiếm được tiền có thể tự nuôi sống mình, mỗi ngày cũng có ý nghĩa hơn."
"Vậy cũng tốt." Cố Ngộ thở phào: "Đỡ phải lo lắng em bị mấy nam sinh đại học dụ dỗ mất."
Sau khi về nhà và ăn cơm xong, Thang Ninh lấy một chiếc bánh đã chuẩn bị sắn trong tủ lạnh ra.
Cô bưng đến trước mặt Cố Ngộ: "Chúc mừng sinh nhật chồng yêu."
"Anh tưởng sinh nhật đã qua rồi chứ." Cố Ngộ cười nói: "Vẫn chưa kết thúc sao?!"
"Tất nhiên là chưa! Bánh vẫn chưa ăn, điều ước cũng chưa ước mà!"
Cố Ngộ làm theo quy trình, nhắm mắt thầm ước điều ước sinh nhật, rồi thổi tắt nến.
Nhưng hai người đã ăn tối khá no, nên chỉ nếm thử vài miếng bánh.
Ăn bánh xong, Thang Ninh đi qua ngồi lên đùi Cố Ngộ, làm nũng: "Còn quà sinh nhật nữa~"
Cảm xúc Cố Ngộ thực sự bị cô làm cho dâng trào từng đợt.
"Còn nữa sao?" Cố Ngộ vén mái tóc lòa xòa của cô ra sau tai: "Còn gì nữa?"
Thang Ninh cúi người về phía trước, môi kề sát tai anh, nhẹ như hơi thở: "Không phải lần trước anh nói… Muốn em ở trên sao?"
Chỉ một câu này thôi, đã khiến Cố Ngộ có phản ứng.
Từ khi kết hôn đến giờ, dường như lần nào cũng do Cố Ngộ chủ động đề cập về chuyện đó.
Đôi khi anh sợ Thang Ninh quá mệt, nên nhiều lúc dù có hứng thú, thấy cô mệt mỏi anh cũng chỉ đành kìm nén.
Nếu hôm nay Thang Ninh chủ động đề cập, thì đương nhiên anh không thể dễ dàng bỏ qua: "Ồ? Muốn thử không?"
"Không phải anh muốn thử sao."
"Vậy... Em không muốn à?" Cố Ngộ cố tình trêu chọc hỏi.
"Chủ… Chủ yếu là em không biết." Thang Ninh nói xong liền ngượng ngùng cúi đầu.
Cố Ngộ đỡ eo cô, điều chỉnh tư thế ngồi của cô.
Để cô đối diện với mình.
Thang Ninh nắm vai anh, khẽ mím môi dưới.
Mỗi cử chỉ, biểu cảm của cô đều đang khơi lửa, Cố Ngộ cứ thế ngắm nhìn từng biểu cảm của cô, vừa thưởng thức vừa kiềm chế nhẫn nại.
Đối với Thang Ninh, điều này thực sự hoàn toàn vượt ra ngoài vùng thoải mái của cô.
Không chỉ là hành động, mà còn phải vượt qua tâm lý nữa.
Cố Ngộ buông tay đang đỡ eo cô: "Vậy bây giờ em bắt đầu đi."
Thang Ninh liều mạng chống vai anh, từ từ ngồi xuống.
Vì quá ngượng, cô vùi mặt vào hõm vai anh, không muốn để anh nhìn thấy mặt mình.
Có vẻ phụ nữ không thích đối mặt trực tiếp quá, không muốn nhìn biểu cảm đối phương, cũng không muốn để đối phương thấy biểu cảm của mình.
Dù là người thân thiết nhất.
Nhưng đàn ông...
Cố Ngộ nâng cằm cô lên, nhìn cô gần như vậy, ánh mắt không có vẻ gì là né tránh.
Thang Ninh muốn trốn, nói chuyện đuôi câu còn run: "Ôi, anh đừng nhìn nữa, ngại quá."
"Có gì mà ngại, với anh mà còn cần ngại sao?" Cố Ngộ hỏi lại: "Có chỗ nào của em mà anh chưa thấy bao giờ đâu?”
Dừng một chút, Cố Ngộ thêm một câu: "À, em ở trên thì anh thực sự chưa thấy."
Nói rồi anh bế Thang Ninh lên, đi thẳng vào phòng ngủ.
Sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Anh cởi bỏ quần áo rườm rà trên người, hôn lên trán Thang Ninh: "Thôi được, vất vả cho vợ yêu rồi, quà của em anh rất thích..."
Thang Ninh thực sự đã rất cố gắng, nhưng về mặt này còn quá nhiều điều cần học hỏi, lần đầu thử nghiệm, nhiều lắm cũng chỉ làm được đến đây.
Cố Ngộ thấy má cô ửng hồng, cả người mềm nhũn, thật sự không nhịn được muốn bắt nạt.
Với tần suất và tốc độ vừa rồi của cô, thực sự không thể thỏa mãn anh.
Anh còn muốn nhiều hơn nữa.
-
Sau khi xong việc, anh lười biếng nằm trên người cô. Lau mồ hôi rơi trên người Thang Ninh xong, Cố Ngộ đi rót một cốc nước cho cô.
"Uống nhiều nước vào." Cố Ngộ nói đầy ẩn ý: "Vừa rồi mất quá nhiều nước rồi."
Thang Ninh bực bội nói: "Còn không phải tại anh."
"Ừm, đúng là tại anh mà." Cố Ngộ ngồi bên cạnh cô: "Lần sau cho em uống đủ nước rồi mới bắt đầu."
"Không thèm..." Thang Ninh nói rồi cúi đầu uống nước.
Cố Ngộ thích nhìn dáng vẻ của cô sau khi làm xong, vừa đáng yêu vừa ngại ngùng, còn có chút gợi cảm còn sót lại từ lúc nãy.
Hai người cưới cũng lâu rồi, về chuyện đó sớm đã ăn ý với nhau, cả hai cũng không còn dè dặt như lúc đầu.
Dần dần càng ngày càng biết cách làm mình vui vẻ, làm đối phương vui vẻ.
Quả nhiên làm chuyện này với người mình thích, thực sự là việc đẹp đẽ nhất trên đời.
Cố Ngộ cảm thấy rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.
Cô là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất trong 30 năm qua của anh.
Uống nước xong, Thang Ninh tiện tay nhét cốc vào lòng Cố Ngộ, rồi giả vờ nằm xuống đắp chăn.
Cố Ngộ định đi, nhưng Thang Ninh đột nhiên nghĩ ra điều gì, liếc nhìn giờ bên cạnh, vẫn chưa quá 12 giờ.
Cô nói với Cố Ngộ: "Chồng yêu, chúc mừng sinh nhật."
Cố Ngộ khựng lại một chút, rồi khẽ cười: "Vợ yêu, anh yêu em.”