{{ msgSearch }}

Chương 267

ấn Tượng đầu Tiên Sẽ Là định Mệnh

Đang Cập Nhật 1068 Chữ 20/01/2025 19:20:38

Nói đến đây, đột nhiên Thang Ninh thấy hơi buồn, cổ họng có cảm giác nghẹn ngào, kẹo cũng không ăn được nữa.

Cô đưa cây kẹo đã ăn một nửa cho Cố Ngộ, bảo anh ăn nốt nửa còn lại.

Hai người cứ thế thong thả đi dạo phố cổ, khung cảnh này khiến Thang Ninh nhớ lại một năm trước: "Nói thật, giờ nghĩ lại em thấy rất kỳ quặc, lúc trước chúng ta còn chưa xác nhận quan hệ mà đã qua đêm với nhau rồi.”

"Có gì kỳ quặc đâu." Cố Ngộ nói: "Vì lúc đó anh đã linh cảm được chúng ta sẽ ở bên nhau rồi."

"Thật sao?" Thang Ninh nhẹ nhàng nhướng mày: "Tự tin vậy à?"

"Không nói được, chỉ là có một cảm giác định mệnh vậy đó." Cố Ngộ nhìn cô, ánh mắt đầy tình cảm: "Em không có cảm giác đó sao?"

"Lúc đó thực sự không có." Thang Ninh nhớ lại: "Chủ yếu là vì lúc đó em nghĩ anh có nhiều bạn gái, nên trông anh không nghiêm túc với chuyện tình cảm lắm, thậm chí còn nghi ngờ anh đã làm những việc tương tự với nhiều cô gái khác, em không có cảm giác định mệnh gì cả, ngược lại chỉ nghĩ anh rất biết cách tán tỉnh con gái thôi."

Cố Ngộ ấm ức ôm ngực: "Bộ em không thấy mình đang phụ sự chân thành của anh hả."

Giờ nghĩ lại, Thang Ninh cũng không biết tại sao lúc đó cô lại đồng ý.

Nếu Cố Ngộ là kẻ phong lưu trên tình trường thật, thì rất có thể đêm đó cô đã gặp chuyện.

Lúc đó cô cũng không biết là mình quá dũng cảm, hay quá ngây thơ.

Nhưng điều duy nhất cô có thể chắc chắn là, nếu người đó không phải Cố Ngộ, cô tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Sở dĩ cô đồng ý mà không hề đề phòng, chính là vì đối phương là Cố Ngộ.

Dạo phố cổ xong, thời gian vẫn còn sớm.

Cố Ngộ hỏi Thang Ninh còn muốn đi đâu nữa không, Thang Ninh nói cô muốn đến chỗ trước đây cùng xem bình minh.

Hai người đi taxi đến đó, tìm thấy chiếc ghế dài nơi họ từng ngồi cạnh nhau và ngồi xuống, Thang Ninh duỗi người rồi nói: "À, em đột nhiên phát hiện chúng ta đã cùng nhau xem bình minh vài lần rồi, nhưng chưa từng cùng nhau xem hoàng hôn nhỉ."

"Ừm, vậy hôm nay đúng lúc có cơ hội, cùng xem hoàng hôn nhé."

Trong lúc đợi hoàng hôn, Thang Ninh đột nhiên nhớ ra, nói với Cố Ngộ: "À phải rồi, em nói cho anh một bí mật nhé, ngày cùng xem bình minh ấy, anh còn nhớ hôm đó em đột nhiên tỉnh giấc sớm không?"

"Nhớ." Cố Ngộ nhớ ra nói: "Chính vì em tỉnh giấc nên chúng ta mới đi xem bình minh mà."

"Thực ra đó là vì... Đêm đó em nằm mơ." Thang Ninh ghé sát vào Cố Ngộ, ngón tay chạm vào môi khẽ nói: "Nằm mơ thấy một giấc mơ không thể nói."

"Mơ xuân?" Cố Ngộ nửa đùa nói.

Thang Ninh gật đầu: "Em không nhớ rõ nội dung cụ thể của giấc mơ, em chỉ nhớ anh ôm eo em từ phía sau, nói với em một câu gì đó, một câu… Không mấy đứng đắn."

Nghe xong, trước tiên Cố Ngộ sửng sốt, rồi sau đó ngạc nhiên nói: "Hôm đó anh cũng mơ thấy giấc mơ tương tự..."

"Thật sao?”

"Anh cũng mơ thấy nội dung tương tự và giật mình tỉnh giấc, rồi khi tỉnh dậy phát hiện mình thật sự đang ôm eo em, may là em chưa tỉnh, làm anh sợ đến toát mồ hôi lạnh."

Hai người ngạc nhiên phát hiện, hôm đó họ đã cùng giường cùng mơ.

Còn đều mơ thấy nội dung không thể miêu tả.

Chưa kịp ngạc nhiên lâu thì hai người bỗng nghe thấy người bên cạnh chỉ về phía xa nói: "Nhìn kìa, sắp hoàng hôn rồi."

Ở xa xa, mặt trời từ từ lặn xuống dưới đường chân trời, bầu trời được nhuộm một lớp vàng nhạt, bên dưới là một màn sương mỏng.

Bầu trời mang màu sắc chiều tà do dự, là khoảnh khắc đẹp nhất trước khi chìm vào bóng tối.

Không biết tại sao, nhưng Thang Ninh lại nghĩ dường như hoàng hôn đẹp hơn bình minh.

Dải ngân hà ở trên, ánh sáng lấp lánh ở dưới.

Còn cô, ở bên cạnh anh.

Khi ở bên Cố Ngộ, cô luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, lại cũng rất chậm.

Có lúc cảm thấy vài giờ đồng hồ chỉ trong nháy mắt đã qua.

Có lúc, lại cảm thấy một khoảnh khắc như cả một đời.

Cô chợt nhớ đến một câu trong bài hát nào đó: Điều lãng mạn nhất em có thể nghĩ đến, là cùng anh từ từ già đi.

Nếu có thể, cô hy vọng vài năm sau, vài chục năm sau, vẫn có thể nắm tay Cố Ngộ, cùng anh ngắm từng cái bình minh hoàng hôn.

Cố Ngộ bên cạnh lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh.

"Trước đây ở góc độ này có ảnh bình minh." Anh nói: "Giờ lưu lại một tấm hoàng hôn, có đầu có cuối."

Xem hoàng hôn xong, trời dần tối.

Cố Ngộ nắm tay Thang Ninh nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

Khi nghe anh nói câu này, Thang Ninh mới nhận ra tại sao mình lại thích hoàng hôn hơn.

Sau khi mặt trời lặn, là bóng tối vô tận.

Trước đây cô sợ bóng tối, cũng sợ cô đơn.

Nhưng giờ có một người có thể đưa cô về nhà.

Đột nhiên cô xúc động, nói với Cố Ngộ: "Nếu nói người xem bình minh là người cùng qua đêm. Thì người xem hoàng hôn là người cùng về nhà."

Cố Ngộ thấy câu nói này của cô rất có lý, bày tỏ sự đồng ý và tán thưởng.

Nhưng đột nhiên, trong đầu anh lại hiện lên một cảnh tượng khác.

"Vậy quan hệ của anh và em nên là, cùng xem hoàng hôn rồi về nhà, sau đó..." Cố Ngộ kéo dài giọng, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói dịu dàng đến mức khó tin, nhưng lại mang theo dục vọng ẩn ý: "Lại cùng nhau xem bình minh vào ngày hôm sau."

Được rồi, lời trêu ghẹo mà nói như lời tình tứ vậy.

Cô đã bị anh lừa.

Sưu Tầm, 20/01/2025 19:20:38

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện