{{ msgSearch }}

Chương 265

ấn Tượng đầu Tiên Sẽ Là định Mệnh

Đang Cập Nhật 886 Chữ 20/01/2025 19:20:38

Trong tích tắc, một bên vai thon của Thang Ninh lộ ra.

Cố Ngộ cúi người hôn lên vai của cô, vừa hôn vừa phả hơi thở vào.

Khiến toàn thân cô tê dại, như bị điện giật.

"Em làm rơi cây bút anh tặng, phải phạt một chút." Cố Ngộ suy nghĩ rồi nói. "Ít nhất phải nói vài câu… Nghe êm tai chứ."

"Câu nghe êm tai? Như kiểu... Chồng đẹp trai quá?"

Cố Ngộ lắc đầu: "Câu nghe êm tai trên giường, em biết phải nói gì không?"

Thang Ninh không đáp lại.

Cố Ngộ đoán cô không hiểu, nên gợi ý: "Ví dụ như... Anh ơi, em muốn."

"Vậy... Anh ơi..." Thang Ninh thử bắt chước lời anh: "Em muốn..."

"Ừm." Giọng Cố Ngộ dễ nghe đến mức khó tin: "Anh cho em..."

Cố Ngộ giữ gáy cô, cúi đầu hôn xuống.

Cảm giác thoải mái từ nụ hôn dần dần làm tê liệt thần kinh Thang Ninh, kích thích cảm giác tê dại, lan tỏa trong cơ thể.

Trong bóng tối, tiếng thở dốc và nhịp tim được khuếch đại gấp nhiều lần.

Cố Ngộ cũng vén dây áo bên kia của cô xuống, chất liệu váy quá tốt, lập tức trượt xuống eo.

Dù không phải lần đầu trần truồng bên nhau, nhưng vì trong bóng tối, lại cho cảm giác tốt hơn.

Cố Ngộ từ từ nới lỏng tay đang giữ chặt cô, Thang Ninh vòng tay quanh cổ anh.

Khi Cố Ngộ hôn, đầu lưỡi anh lướt vào, lưỡi mềm ấm trượt qua vách trong miệng cô, quấn lấy đầu lưỡi cô.

Đôi chân Thang Ninh kẹp vào hông anh, ma sát của vải vóc khiến người ta liên tưởng đến điều mờ ám.

Lông mi Thang Ninh khẽ rung, không kiềm được "Ưm" một tiếng rất nhẹ từ cổ họng.

Tiếng rên rỉ quá mê người, như móng mèo cào vào lồng ngực.

Đầu ngón tay Cố Ngộ chạm vào da cổ mịn màng của cô, chậm rãi mơn trớn, anh thở gấp: "Tiếp tục kêu đi, anh thích nghe."

Thang Ninh cũng rất hợp tác, làm theo điều anh thích.

Tay Cố Ngộ thăm dò xuống dưới, sờ thấy gì đó rồi cười khẽ: "Đang chào đón anh à?"

Đầu gối anh khẽ dùng lực, thúc về phía trước.

Vải cotton lõm vào một chút.

Cố Ngộ hít sâu: "Nói, em muốn anh."

"Em muốn..." Thang Ninh ủy mị rên rỉ.

"Muốn dùng gì? Dùng tay?" Anh vừa nói vừa dùng tay thăm dò.

"Còn cái khác..."

"Còn gì nữa? Dùng miệng?" Cố Ngộ vừa nói vừa nâng một chân Thang Ninh đặt lên quầy bếp.

Cảm giác điện giật đột ngột truyền khắp cơ thể, Thang Ninh hơi mất kiểm soát, ngã ngửa ra sau trên quầy bếp.

Giờ thời tiết rất nóng, nhưng vì bật điều hòa nên quầy bếp lạnh buốt.

Cảm giác tất cả các cơ quan trong cơ thể đều đang trải qua kích thích mạnh nhất.

Sau khi quá trình này kết thúc thì đến bữa chính.

Cố Ngộ đỡ Thang Ninh ngồi dậy, cô hoàn toàn mềm nhũn, bất lực gục vào người anh.

Cố Ngộ nắm eo cô, xoay người cô lại.

"Chỗ này rất phù hợp với tư thế này." Cố Ngộ để hai tay cô chống lên quầy bếp, hơi cúi người xuống.

Có vẻ chỉ cần không phải trên giường, làm chuyện này sẽ khiến người ta cảm thấy có gì đó trái khoáy.

Dường như dễ dàng trở nên khó dịu dàng hơn, hoang dã hơn, cũng phóng túng hơn.

Thang Ninh thực sự chịu không nổi, khẽ cầu xin anh: "Anh ơi... Nhẹ thôi..."

Lúc này Cố Ngộ mới nhận ra có lẽ vừa rồi dùng sức hơi mạnh, anh từ từ điều chỉnh tốc độ và lực: "Ừm, vợ anh mỏng manh, anh phải dịu dàng hơn."

Lần này so với bất kỳ lần nào trước đây đều thú vị hơn.

Khiến Cố Ngộ nảy sinh ý muốn thử những trò khác, vừa mới kết thúc, trong đầu anh đã nghĩ ra hơn chục kiểu khác nhau.

Chỉ là anh nhìn Thang Ninh đã mềm nhũn trong lòng, phát hiện vợ của anh quả thực...

Không chịu nổi sự chiều chuộng.

Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể ôm cô đi tắm, rồi dỗ cô ngủ.

-

Vài ngày sau, khi về nhà Cố Ngộ mang theo một hộp quà.

Là cây Apple Pen đã hứa sẽ mua lại cho Thang Ninh.

Vì biết bên trong là gì, nên lúc đầu Thang Ninh không mở ra xem.

Cho đến khi muốn dùng mới nhớ ra cây bút đó.

Cô mở ra viết vài chữ, đột nhiên liếc thấy chỗ vốn khắc chữ trên cây bút cũ, là một dòng rất dài.

Bây giờ chỉ có hai chữ ngắn ngủi.

Ban đầu Thang Ninh tưởng Cố Ngộ sẽ không tặng phiên bản khắc chữ nữa, hoặc tặng một cây giống hệt cây trước.

Không ngờ anh lại khắc chữ khác.

— Ngộ Ninh.

Hai chữ đơn giản, chứa đựng tên của anh và cô.

Cũng như một cách chơi chữ.

Anh gặp được cô.

Cô cũng gặp được anh.

Tất cả đều là sự sắp đặt của ông trời.

Bây giờ cô không còn cần những câu "Canh gà*" để động viên bản thân khi ở vực thẳm cuộc đời nữa.

*Lời nói mang tính an ủi, động viên, truyền cảm hứng.

Kể từ khi gặp được anh, cuộc đời cô đã không bao giờ có vực thẳm nữa, chỉ có ánh sáng và hạnh phúc vô tận.

Sưu Tầm, 20/01/2025 19:20:38

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện