{{ msgSearch }}

Chương 263

ấn Tượng đầu Tiên Sẽ Là định Mệnh

Đang Cập Nhật 1105 Chữ 20/01/2025 19:20:38

Lúc này Lăng Lệ cố ý nhắc đến Thang Ninh: "Tôi nghe nói hình như Thang Ninh đã kết hôn rồi phải không?"

Sở Mộng Hy bên cạnh lập tức tiếp lời: "Đúng đúng, lúc trước tôi còn định hỏi em ấy quen nhau thế nào, nhưng mới hỏi được có một nửa."

"Anh ấy là anh trai của bạn thân em." Thang Ninh giải thích mối quan hệ của hai người một cách đơn giản trực tiếp.

Như vậy dù sau này mọi người biết là Cố Ngộ, cũng sẽ không nghĩ hai người quen nhau khi ở công ty.

"Trời ơi, kịch bản ngọt ngào thế sao?" Sở Mộng Hy bên cạnh gần như phát cuồng: "Rồi sao nữa, có phải bạn thân em giới thiệu hai người quen nhau không?"

Thang Ninh nhớ lại lúc đầu Cố Lê đã nhiều lần ngăn cản họ ở bên nhau, trong lúc nhất thời không biết phải nói sao cho rõ.

Lăng Lệ thấy cô như vậy, chủ động nói: "Hay thế này nhé, hôm nay Thang Ninh dẫn người nhà đến, từ từ kể câu chuyện của hai người cho bọn tôi nghe đi."

Thang Ninh nghĩ, dù sao tối nay Cố Ngộ cũng sẽ đến bữa tiệc.

Vậy dẫn người nhà đến cũng là chuyện "Đương nhiên".

"Được thôi." Thang Ninh gật đầu đồng ý xong thì nhìn sang Cố Ngộ bên cạnh.

Không biết có phải cố ý không, từ đầu đến cuối tay trái anh đều cho vào túi không lộ ra.

Rõ ràng chỉ cần lấy tay ra, thấy nhẫn đôi là mối quan hệ của hai người sẽ lộ ngay, vậy mà anh vẫn cứ giấu kỹ như đang bán ải.

Bữa tiệc tối nay ở một nhà hàng gần công ty.

Lúc tan làm, người phòng pháp chế cùng đi đến nhà hàng, đặt một phòng riêng, mọi người xếp hàng ngồi xuống rồi để lại một chỗ trống bên cạnh Thang Ninh.

Sở Mộng Hy đã lan truyền chuyện Thang Ninh sẽ dẫn người nhà đến, hôm nay nhân vật chính vốn là Thang Ninh, mọi người vốn đều rất thích cô, không ngờ cô có tính cách khá nội tâm thế mà cũng đồng ý dẫn người nhà đến.

Mọi người tò mò nhìn vị trí bên cạnh cô, hỏi: "Thang Ninh, chừng nào chồng cô tới vậy?”

Thang Ninh nhìn điện thoại: "Chắc sắp rồi."

"Nhưng đây là khu bảo thuế, nếu từ khu trung tâm đến thì cũng khá xa, cô bảo anh ấy đừng vội, chúng tôi đợi anh ấy." Một đồng nghiệp rất chu đáo nói.

"Không đâu không đâu, anh ấy ở rất gần."

Sở Mộng Hy đột nhiên nghĩ ra điều gì, kinh ngạc vỗ bàn: "Ôi, quên mất tổng giám đốc Cố cũng đến, chúng ta lỡ không để chỗ cho anh ấy rồi, phải làm sao đây?!"

Ngay lúc Thang Ninh định mở miệng nói không sao thì Cố Ngộ mở cửa bước vào phòng.

Thấy trên bàn chỉ còn một chỗ, một đồng nghiệp nhiệt tình giải thích: "À mà, chỗ bên cạnh Thang Ninh là để dành cho chồng cô ấy, tổng giám đốc Cố, để chúng tôi gọi họ thêm ghế nhé."

"Không cần đâu." Cố Ngộ đi thẳng đến, ngồi xuống bên cạnh Thang Ninh, đưa tay trái ra nắm tay cô, trên ngón áp út có chiếc nhẫn đôi giống hệt của Thang Ninh, anh nhìn Thang Ninh, ánh mắt ngọt ngào đến phát ngấy, giọng ấm áp cất lên: "Tôi chính là người nhà của em ấy."

Tất cả mọi người đều sốc, tưởng cảnh tượng trước mắt là ảo giác.

Chỉ có Sở Mộng Hy lập tức phản ứng: "Vậy hai người đã quen nhau từ trước? Anh là anh trai của bạn thân Thang Ninh?"

Thang Ninh gật đầu: "Nhưng lúc đầu em đến thay thế cũng không biết anh ấy là anh trai của bạn thân em, sau này mới biết."

Mọi người bên cạnh đều phấn khích: "Oa, duyên phận thế, đúng là cốt truyện tiểu thuyết."

"Đúng đúng, nhưng lúc đầu đã thấy hai người rất xứng đôi rồi, không ngờ hai người còn có mối quan hệ này nữa."

"Quả nhiên người định mệnh dù thế nào cũng sẽ gặp nhau!"

Thang Ninh bỗng cảm thấy có hiện tượng tâm lý déjà vu* như cặp vợ chồng mới cưới đang nhận lời chúc phúc của mọi người.

*Hiện tượng tâm lý Dejavu được mô tả là hiện tượng mà một người cảm thấy rằng mình đã sống qua hoàn cảnh đó trong quá khứ với đúng nghĩa đen là “đã thấy”. Có một số trường phái giải thích Dejavu là một hiện tượng huyền bí. Tuy nhiên theo khoa học chính thống đã bác bỏ cách giải thích Dejavu thuộc phạm trù “tiên tri”.

Khi ăn xong về nhà, Thang Ninh vẫn cảm thấy hơi thất vọng.

"Từ mai không thể đi làm chung với anh nữa rồi." Thang Ninh nói: "Cũng không được ăn căn tin ngon của TL nữa."

"Giờ em đang tiếc nuối anh hay tiếc nuối căn tin?" Cố Ngộ giả vờ ghen: "Sao anh cảm thấy em tiếc nuối cái sau hơn vậy."

"Anh thì ngày nào cũng gặp, nên không tiếc nuối lắm."

Cố Ngộ làm vẻ mặt giận dỗi không thể dỗ được: "Được thôi, vậy là cưới rồi, ngày nào cũng gặp nên chán rồi phải không, trước đây còn nói anh đẹp trai cơ mà."

"Em nói anh đẹp trai hồi nào?" Thang Ninh thực sự không nhớ rõ.

Cố Ngộ hừ một tiếng: "Được lắm, còn chối à, không thừa nhận phải không."

Thang Ninh định biện minh mình không chối, nhưng rồi nhận ra vấn đề không phải là cô có nói hay không.

Cố Ngộ chỉ đang muốn được dỗ dành thôi, anh chỉ muốn nghe vài lời ngọt ngào.

Nhận ra điều đó, Thang Ninh lập tức điều chỉnh thái độ, nắm tay Cố Ngộ lắc lắc: "Ừm, không chối đâu, anh đúng là đẹp trai thật, nhìn không chán."

Vẻ mặt Cố Ngộ cuối cùng cũng dịu đi một chút, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, anh ghé lại gần hỏi Thang Ninh: "Vậy... Em ngửi thử xem anh có thơm không?"

Câu nói này thì Thang Ninh thực sự ấn tượng sâu sắc.

Nghĩ lại khi xưa hai người chưa ở bên nhau, Thang Ninh đã bị câu nói này của anh đánh gục hoàn toàn.

Thang Ninh dùng hai tay ôm lấy cổ anh, ghé lại gần hít một hơi thật sâu rất phô trương, rồi không giấu giếm mà khen: "Dạ! Anh thực sự rất… Thơm!"

Vẻ mặt Cố Ngộ thỏa mãn khó kiềm chế, bế ngang cô lên: "Đi nào, anh đưa em đi tắm cho thơm nhé.”

Sưu Tầm, 20/01/2025 19:20:38

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện