Lăng Lệ với kỹ năng diễn xuất cấp độ ảnh đế, thể hiện vẻ "Tình cờ gặp": "Ồ, tổng giám đốc Cố, trùng hợp quá, đi một mình à?"
Cố Ngộ xuyên qua Lăng Lệ nhìn về phía Thang Ninh: "Ừm, đúng vậy."
"Vậy cùng đi nhé." Lăng Lệ nghiêng đầu hỏi Thang Ninh: "Em không phiền chứ?"
"Ồ, không không, dĩ nhiên là không phiền."
Ba người diễn màn này cũng không biết là diễn cho ai xem.
Cũng chẳng có ai phối hợp với màn diễn của họ.
Hầu hết đều chỉ chọn cách làm ngơ.
Hôm nay Thang Ninh thấy có khá nhiều món mình thích, gọi một phần sườn chua ngọt, một phần rau xào, một phần khoai tây sợi xào ớt xanh.
Lượng thức ăn căn tin đưa không nhiều lắm, nhưng tay dì căn tin hay run, chỉ cần nói muốn thêm một chút thì thường sẽ cho nhiều hơn.
Thang Ninh rất thích ăn sườn chua ngọt, nhưng có lẽ vì thấy người cô nhỏ nhắn, nên dì căn tin cho cô một phần rất ít.
Cô cũng ngại mở miệng xin thêm nên đành cầm khay thầm lặng đi luôn.
Cố Ngộ lấy thức ăn phía sau cô, cũng yêu cầu dì căn tin cho sườn chua ngọt.
Dì căn tin đã quen biết anh từ lâu, mỗi lần thấy là Cố Ngộ là tay như bị Parkinson vậy, múc một muỗng to đùng.
Ba người ngồi xuống Thang Ninh mới thấy thức ăn trong khay của Cố Ngộ: "Sao món nào của anh cũng nhiều thế?!"
Lăng Lệ nhìn khay của mình chỉ có một nửa số lượng của Cố Ngộ, thở dài: "Haiz, đẹp trai có khác, ngay cả dì căn tin cũng thiên vị, em không biết đâu, mấy dì ở căn tin này như là dì ruột của cậu ta vậy ấy, mỗi lần thấy cậu ta là tỏ ra thân thiết vô cùng."
"Cho tôi nhiều hơn." Cố Ngộ vừa nói vừa gắp sườn chua ngọt trong bát mình cho Thang Ninh: "Tôi cũng để cho vợ tôi ăn."
Lăng Lệ bên cạnh không nhịn được trợn mắt.
Mặt Thang Ninh đầy vẻ mãn nguyện nhìn sườn chua ngọt đã không còn chỗ chứa trước mặt: "Em cảm ơn."
"Biết chồng tốt chưa, có chồng là có thịt ăn." Như đang dỗ trẻ con vậy, thậm chí còn dùng từ láy.
"Này này này!" Lăng Lệ bên cạnh ngắt lời: "Tôi giúp hai người tạo cơ hội, nhưng từ chối ăn cơm chó."
"Anh đâu còn độc thân nữa, còn không chịu nổi cái này à?" Cố Ngộ hỏi.
"Haiz, giờ vợ tôi đang mang thai, vấn đề hormone thai kỳ, tâm trạng cũng thường xuyên không ổn định, hoàn toàn không có cảm giác ngọt ngào mới cưới như các cậu, tôi cảm thấy sau khi sinh con chắc cũng không có." Lăng Lệ vừa nói vừa thở dài: "Nên không chịu nổi kiểu quấn quýt như keo như sơn của các cậu."
"Vậy bọn em sẽ cố gắng kiềm chế." Thang Ninh vừa nói, vừa gắp hết ớt xanh trong bát mình cho Cố Ngộ.
Bình thường Thang Ninh không thích ăn ớt xanh, Cố Ngộ luôn cười cô giống Shin cậu bé bút chì.
Nên những món có ớt xanh Thang Ninh đều quen gắp ớt cho Cố Ngộ, vì động tác quá quen thuộc, cô quên mất đang ở chốn đông người.
"Đừng gắp hết cho anh, ít nhất em cũng phải ăn một hai miếng chứ." Cố Ngộ như đang ra lệnh, nhưng nhiều hơn là đang dụ dỗ: "Tốt cho sức khỏe, ăn một chút đi, ngoan."
Lăng Lệ chắc chắn, hai người này không phải đang cố tình âu yếm ngọt ngào.
Mà có lẽ trong cuộc sống hàng ngày, họ thực sự ở trạng thái như vậy.
Lúc đầu nhìn thấy cảnh này, Lăng Lệ hơi nổi da gà, sau đó thậm chí cũng bị ngọt lây một chút.
Anh ta nhìn ngón áp út của hai người: "Sao cả hai người đều không đeo nhẫn cưới vậy, kết hôn bí mật à?!"
Thang Ninh mới nhớ ra, trước đây Cố Ngộ chỉ mua cho cô nhẫn kim cương, nhưng đeo hàng ngày vừa phô trương vừa không tiện.
Luôn nói có thời gian sẽ đi mua nhẫn đôi, nhưng cứ trì hoãn mãi đến tận bây giờ.
"Tôi đâu muốn kết hôn bí mật." Cố Ngộ lập tức bày tỏ: "Tôi còn muốn xăm một chiếc nhẫn lên tay cơ."
Lăng Lệ nhìn Thang Ninh: "Sao vậy, là em không cho chồng mình đeo à?"
Thang Ninh xin lỗi: "Lỗi của em lỗi của em, em cứ trì hoãn việc đi mua nhẫn đôi mãi, cuối tuần này sẽ đi mua."
Cố Ngộ vốn định cuối tuần đi mua nhẫn đôi với Thang Ninh, nhưng Thang Ninh lấy cớ công ty phải tăng ca lần nữa mà bỏ rơi Cố Ngộ.
Cố Ngộ định tự mình đi mua, nhưng Thang Ninh nhắc đi nhắc lại rằng nhẫn đôi không giống nhẫn kim cương, phải đeo hàng ngày, nên nhất định phải chọn cái đeo thoải mái, cần cô tự đi chọn.
Nên không còn cách nào, anh cũng không dám tự ý mua bừa.
Nhưng Thang Ninh nói với Cố Ngộ là đi tăng ca vậy thôi, chứ thực ra cô đã tự mình đến cửa hàng chọn nhẫn đôi.
Anh đã mua nhẫn kim cương rồi, thì nhẫn đôi để cô mua vậy.
Vì nhẫn nam tương đối đơn giản, và Thang Ninh biết size nhẫn của Cố Ngộ, nên rất dễ dàng chọn được một đôi nhẫn kiểu cơ bản.
Khi về nhà, Thang Ninh không lấy nhẫn đôi ra ngay, mà giấu đi.
Cô còn cố tình tỏ ra cả ngày rất mệt mỏi, khiến Cố Ngộ hoàn toàn không có cơ hội nhắc đến chuyện nhẫn đôi.
Tối đó Thang Ninh giả vờ ngủ, nhưng thực ra vẫn lén lắng nghe động tĩnh bên phía Cố Ngộ.
Cố Ngộ ngủ rất nông, bình thường Thang Ninh có động tác lớn sẽ làm anh tỉnh giấc.
Thang Ninh nhẹ nhàng lấy hộp đựng nhẫn đôi từ tủ đầu giường ra, lấy chiếc nhẫn nam của Cố Ngộ.
Rồi lén lút mò mẫm tìm tay anh.
Khi chạm vào tay anh, Cố Ngộ khẽ động đậy, rồi như phản xạ có điều kiện nắm lấy tay cô, đan chặt mười ngón tay vào nhau.
Thang Ninh tưởng anh tỉnh, nhưng phát hiện anh vẫn còn ngủ.
Cô cực kỳ cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của anh.
Chắc chắn rằng Cố Ngộ không phát hiện ra.
Sáng hôm sau, khi Cố Ngộ tỉnh dậy thấy Thang Ninh vẫn còn ngủ.
Anh nhìn giờ, còn 5 phút nữa chuông báo thức mới reo.
Anh không muốn làm phiền 5 phút cuối cùng này, cứ im lặng đợi vậy, để cô lén ngủ thêm 5 phút.
Sau khi chuông báo thức reo, Cố Ngộ nhanh chóng chỉnh thành chế độ im lặng.
Anh nghe thấy tiếng Thang Ninh trở mình, ghé lại ôm eo cô, khẽ nói bên tai cô: "Em yêu, dậy thôi."
Khi anh ôm eo và nắm lấy tay cô, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó lạ lạ trên tay.
Anh dùng ngón tay chạm vào khớp ngón áp út, sờ thấy một vòng kim loại cứng.
Rồi anh sờ tay Thang Ninh trong bóng tối, ngón áp út cũng có thứ tương tự.
Cố Ngộ không cần nhìn cũng biết đây là gì, khóe môi không kiềm được nhếch lên: "Hôm qua âm thầm chạy ra ngoài mua, rồi tối lén đeo cho anh à?"
Thang Ninh vẫn còn nhắm mắt, phát ra một tiếng "Ừm" ngái ngủ.
Thật sự quá đáng yêu, Cố Ngộ không nhịn được hôn lên má cô một cái: "Cảm ơn vợ yêu, anh sẽ đeo mỗi ngày.”