Cố Ngộ không dám tưởng tượng hai người dính vào nhau trên sofa vừa xem những hình ảnh không thể miêu tả trong máy chiếu sẽ gợi cảm đến mức nào.
Nghĩ đến đây Cố Ngộ đột nhiên nhận ra có lẽ mình đã uống hơi nhiều, anh lắc đầu tiếp tục rửa bát.
Rửa bát xong, Cố Ngộ mang ly rượu vẫn còn dư một chút đến bàn trà trước sofa, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Thang Ninh, dựa sát vào cô: "Máy chiếu thế nào?"
"Ừm, thực sự xem rất thoải mái." Thang Ninh đang tìm kiếm một số bộ phim: "Anh biết gần đây có phim nào hay không?"
"Không biết..." Ánh mắt Cố Ngộ liên tục dõi theo khuôn mặt nghiêng của cô: "Đều hay cả."
Thang Ninh tùy tiện tìm một chương trình giải trí để xem thử tốc độ phát, tất nhiên Cố Ngộ không hứng thú với những thứ này, anh chỉ thấy chương trình giải trí hơi ồn ào, thực sự không phù hợp để đưa bầu không khí phát triển theo hướng mập mờ, nên nói: "Hay là xem phim đi, phim nghệ thuật ấy."
Thang Ninh tùy tiện tìm một bộ phim nghệ thuật thời kỳ đầu.
Thang Ninh là người làm việc gì cũng rất nghiêm túc, cô xem phim cũng không thích bị phân tâm, ngay cả khi cảm thấy bộ phim này không đánh động được cô, cô vẫn cố gắng xem với tâm thế tôn trọng nhất có thể.
Tinh thần vốn đang tập trung bị bàn tay Cố Ngộ đột nhiên đặt lên làm gián đoạn.
Phim nghệ thuật hay ở chỗ, nhịp độ khá chậm, âm nhạc khá trữ tình.
Hơn nữa thích dùng những màu sắc bão hòa cao, ánh sáng phản chiếu lên mặt người cũng làm khuôn mặt trông rất đẹp.
Thang Ninh vốn định hỏi Cố Ngộ có phải thấy không hay không, nhưng ngay khoảnh khắc nghiêng đầu nhìn vào mắt anh, cô bị gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc của anh làm cho choáng ngợp.
"Anh, nhìn em làm gì?" Thang Ninh hỏi.
Cố Ngộ không né tránh, nhìn thẳng vào cô: "Chỉ là cảm thấy... Em rất đẹp."
"Em..."
Thang Ninh chưa nói hết câu, môi Cố Ngộ đã áp lên.
Nụ hôn này hoàn toàn không thuần khiết, mang theo sự tấn công như thể tối nay nhất định phải ăn sạch cô.
Không chỉ là động tác trên môi, tay Cố Ngộ cũng không yên phận.
Anh luồn vào trong áo cô, từ từ leo lên.
Mọi cảm giác tiếp xúc giữa làn da đều mới mẻ, màu đỏ ửng lan qua má Thang Ninh.
Cô biết sau khi kết hôn chắc chắn sẽ có quy trình này, nên cô vẫn cố gắng đáp lại Cố Ngộ.
Mọi thứ đều diễn ra rất suôn sẻ, Cố Ngộ cởi cúc áo ngủ của Thang Ninh, vừa định cởi cúc và kéo khóa của mình thì chuông cửa đột nhiên reo lên.
Âm thanh chói tai không thể bỏ qua này đã trực tiếp kéo hai người từ thiên đường xuống trần gian.
Cố Ngộ tiếp tục hôn, lầm bầm nói: "Đừng để ý."
Chưa qua mấy giây, chuông cửa lại reo.
Anh thề, nếu bây giờ là quản lý tòa nhà hay shipper gì đó, anh nhất định sẽ đánh giá một sao.
Anh chỉnh trang lại bề ngoài, mặt đen xì đi mở cửa.
Không ngờ mở cửa ra lại thấy Cố Lê.
Cô ấy tỏ vẻ không vui: "Sao lâu thế mới mở cửa?"
Cố Lê định vào nhà thì bị Cố Ngộ giơ tay chặn lại: "Em định làm gì?"
"Em nghe vợ em nói cậu ấy mua máy chiếu mới, em hẹn với cậu ấy xem phim mà!"
Thang Ninh ở trong nhà vừa mới cài lại cúc áo, nghe thấy tiếng động liền đứng dậy đi ra cửa: "À, đúng rồi, em có nói với Cố Lê khi nào rảnh thì đến xem thử máy chiếu."
"Hôm nay là thứ sáu, ngày mai không phải dậy sớm, chẳng phải thời gian quá hoàn hảo sao?!" Cố Lê vừa nói vừa phá vỡ phòng tuyến của Cố Ngộ, đi vào trong nhà.
Hứng thú của Cố Ngộ bị Cố Lê dập tắt một nửa, nhưng anh vẫn muốn cố gắng thêm lần nữa: "Ngày mai em hắng đến xem đi, hôm nay bọn anh vừa mới điều chỉnh thôi, chưa biết có dùng tốt không."
"Vậy càng tốt, em quen máy chiếu này, em đến giúp hai người điều chỉnh."
Cố Lê vừa nói vừa cầm điều khiển từ xa lên nghịch.
Nhân lúc Thang Ninh đi lấy đồ uống, Cố Ngộ nghiến răng nói với Cố Lê: "Em có thấy đêm khuya đến nhà người khác phá hoại thế giới riêng của hai người sau khi kết hôn là phù hợp không?"
Cố Lê tỏ vẻ chê bai: "Vốn là thế giới riêng của em và Thang Ninh mà, em còn chưa trách anh làm phiền bọn em nữa kìa."
Thang Ninh rót đồ uống xong, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Cố Lê, còn giới thiệu với cô ấy: "Tớ vừa xem qua rồi, hiệu quả thực sự rất tốt.”
"Phải không phải không, tớ nghe nói gần đây có một bộ phim trinh thám có rất nhiều twist, rất hấp dẫn!"
"Ừm, tớ cũng nghe nói rồi!"
Được rồi, bầu không khí vừa nãy đã bị phá hủy hoàn toàn.
Cố Ngộ ấm ức ngồi một mình bên cạnh, nghĩ bụng đành đợi phim xong rồi tìm cảm giác tiếp tục vậy.
Thôi, nhịn một lúc đi.
Dù sao cũng là em gái ruột của mình, không thể đánh thành tàn phế suốt đời được.
May mà bộ phim cũng không quá dài, hơn một tiếng là kết thúc.
Chưa đợi nhạc kết thúc phim chạy hết, Cố Ngộ đã kéo Cố Lê đứng dậy: "Được rồi chứ, về nhà đi."
Cố Lê nói: "Muộn rồi, anh đưa em về nhé."
"Anh không đưa, anh uống rượu rồi." Cố Ngộ nói: "Gọi Trần Thạc đưa em về đi, không phải anh ta ở đối diện sao?"
Cố Lê đột nhiên ôm lấy mình: "Anh ơi! Đêm khuya thế này anh lại bảo em đến nhà đàn ông, bộ anh đang định đẩy em vào hố lửa sao?"
Cố Ngộ thở dài: "Vậy anh gọi xe cho em."
"Đi xe cũng không an toàn, em trẻ đẹp thế này, lỡ gặp phải tài xế có ý đồ xấu..."
Cố Ngộ thật sự rất muốn chửi thề: "Chẳng lẽ em muốn ở lại nhà anh?"
"Cũng không hẳn." Cố Lê nửa đẩy nửa kéo nói: "Thôi được rồi, em đi tìm Trần Thạc vẫn hơn."
Cố Ngộ đã không còn tâm trí để ý cô ấy đi tìm Trần Thạc, Vương Thạc hay Trương Thạc nữa, bây giờ anh chỉ mong cô ấy lăn đi thật nhanh.
Cuối cùng cũng đuổi được vị Phật này đi, Cố Ngộ quay lại phòng, phát hiện trong lúc anh và Cố Lê tranh cãi vừa rồi, Thang Ninh đã ngủ thiếp đi trên sofa.
Có lẽ thực sự đã mệt rồi.
Cố Ngộ hơi đau lòng bế cô về phòng đặt lên giường.
Mặc dù có cả bụng ham muốn, nhưng cuối cùng vẫn chỉ chuyển thành một nụ hôn thuần khiết nhất.
Đặt lên giữa đôi mày cô.
Anh đắp chăn cho Thang Ninh, khẽ nói bên tai cô: "Chúc ngủ ngon, vợ yêu.”