{{ msgSearch }}

Chương 242

ấn Tượng đầu Tiên Sẽ Là định Mệnh

Đang Cập Nhật 1655 Chữ 20/01/2025 19:20:34

Trước đây, mỗi năm vào dịp giao thừa, Cố Lê và Thang Ninh đều đếm ngược cùng nhau.

Năm nay hai người vẫn hẹn nhau cùng đón giao thừa, nhưng mà cả hai lại bị Cố Ngộ và Trần Thạc rủ riêng.

Vì không muốn bỏ lỡ bên nào, giải pháp tạm thời là quyết định năm nay bốn người cùng đón giao thừa.

Nghe nói năm nay cảnh tuyết ở Bạch Thành vô cùng đẹp, nên mọi người quyết định cùng nhau đến Bạch Thành hai ngày một đêm để đón giao thừa.

Tất nhiên quá trình này đã phải trải qua không ít sóng gió, lúc thì Cố Ngộ không đồng ý cho Trần Thạc đi chung, lúc thì Cố Lê không chịu cho Cố Ngộ đi cùng.

Mỗi ngày hai người đều kéo qua kéo lại, cuối cùng vì một câu "hay là năm nay đừng đón giao thừa nữa" của Thang Ninh mà bất đắc dĩ phải nhượng bộ lẫn nhau.

Mặc dù Cố Ngộ rất khó chịu về việc Trần Thạc tham gia, nhưng vẫn thầm vui vì có thể đón giao thừa cùng Thang Ninh.

Vì Bạch Thành có cảnh tuyết đẹp, nên trong những năm gần đây nó đã trở thành điểm du lịch mới nổi.

Đêm giao thừa, khách sạn ở Bạch Thành hầu như đều kín chỗ, may mắn lắm mới đặt được hai phòng, nếu không thì cả kế hoạch suýt nữa đã đổ bể.

Ban đầu nghĩ hai nam hai nữ đặt hai phòng có vẻ không vấn đề gì, cho đến khi phân phòng, Cố Ngộ mới nhận ra có gì đó không ổn.

Lúc đầu anh chỉ nghĩ mình có thể ngủ cùng phòng với Thang Ninh, nhưng khi nhận thẻ phòng anh mới nhận ra, như vậy Cố Lê sẽ phải ở cùng phòng với Trần Thạc.

Dù sao anh và Thang Ninh cũng là mối quan hệ tình nhân chính đáng, không chỉ đã từng ngủ chung nhiều lần, hơn nữa với khả năng tự kiểm soát đáng kinh ngạc của anh thì anh có thể đảm bảo sẽ không làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn.

Nhưng Trần Thạc và Cố Lê!

Trai gái ở chung thế này sao được!

Thằng Trần Thạc đó nhìn là đã biết không phải người đàng hoàng, làm sao có thể để em gái như cừu non của mình chui vào miệng cọp được.

Cố Ngộ nhìn hai tấm thẻ phòng trong tay Cố Lê, giơ tay ra với cô ấy: "Đưa anh một tấm, anh ngủ chung với Trần Thạc."

"Chứ sao nữa." Cố Lê nhét thẻ phòng vào tay anh rồi hỏi lại: "Không thì anh định ngủ với ai, chẳng lẽ là với vợ em?" Cố Lê vừa nói vừa ôm c.h.ặ.t t.a.y Thang Ninh, nhìn Cố Ngộ với vẻ mặt đề phòng: "Anh đang nghĩ gì vậy, đồ sói xám."

"Anh..." Cố Ngộ tức không chỗ nào để tức.

Con bé này dám nói anh như vậy trước mặt Trần Thạc.

Anh không cần thể diện sao?

Cố Ngộ nắm chặt tay, khớp xương phát ra tiếng "Rắc".

Sau khi Cố Lê kéo Thang Ninh đi xa, Trần Thạc vỗ vai Cố Ngộ: "Chuyện thường tình, tôi hiểu cậu mà bạn thân."

"Không phải, cậu hiểu cái gì?" Cố Ngộ gạt tay Trần Thạc ra khỏi vai.

"Đêm giao thừa tuyệt vời không thể ôm bạn gái vào lòng, thật sự hơi đáng tiếc."

Cố Ngộ rất muốn phản bác, nhưng không thể nói gì.

Bởi vì đúng là Trần Thạc đã nói ra những suy nghĩ trong lòng anh.

Cố Ngộ chỉ có thể miễn cưỡng cùng anh ta về phòng.

Chỉ là anh không ngờ rằng, đây lại là phòng giường đôi.

Vừa vào phòng thấy cảnh này, Cố Ngộ tức đến muốn thổ huyết: "Thiên tài nào đặt phòng này vậy?"

Thấy cảnh này, ngay cả Trần Thạc cũng không giúp được Cố Lê nữa: "Hình như là em gái cậu."

Đồng thời lúc này, Cố Lê về đến phòng, nhìn cảnh tuyết đẹp ngoài cửa sổ liền vui vẻ nói: "A a a tuyệt quá vợ ơi, lại được ngủ cùng giường với cậu! Chúng ta có thể tâm sự cả đêm rồi!!"

Thang Ninh nhìn quanh phòng rồi hỏi: "Lẽ nào anh cậu và Trần Thạc, cũng là phòng giường đôi?"

"Ôi chao!" Cố Lê từ ghế sofa ngồi bật dậy, che miệng: "Chết rồi, tớ quên mất, tớ lỡ tay đặt mất rồi."

"Chắc là... Không sao đâu..." Thang Ninh cũng nói với vẻ không chắc chắn: "Cả hai đều là con trai, chắc không có gì không phù hợp đâu..."

Lúc này, trước chiếc giường KING SIZE, hai người đàn ông cùng im lặng.

"Ừm, bạn thân à." Trần Thạc xoa cằm nói: "Đêm nay hai chúng ta…”

"Đừng ngủ." Cố Ngộ ngắt lời anh ta.

Anh thực sự không muốn nghe những câu kiểu như "Hai ta cùng ngủ nhé" từ miệng Trần Thạc nói ra.

"Thức đêm à?" Trần Thạc không hiểu: "Chơi game?"

"Không, đi tìm họ, dù sao cũng đón giao thừa cùng nhau, thức đêm cũng không khác gì."

Lúc này Cố Ngộ có tâm lý phản kháng kiểu "Tôi không thoải mái thì cậu cũng đừng mong được thoải mái".

Cảnh tuyết ở Bạch Thành rất nổi tiếng, bốn người ăn tối xong liền đi dạo một lát bên ngoài.

Giang Thành ở phía nam, cả mùa đông hiếm khi có tuyết, đối với người miền Nam, cảnh tuyết như thế này thường có sức hấp dẫn kỳ lạ.

Vì cảnh tuyết đẹp, nên hai năm gần đây có rất nhiều người đến Bạch Thành để đón giao thừa.

Khi sắp đếm ngược, mọi người tập trung ở trung tâm một quảng trường.

Bốn người đứng thành hàng, Thang Ninh và Cố Lê đứng ở giữa.

Cố Lê nắm tay Thang Ninh nói: "Vợ ơi, lại một năm nữa đón giao thừa cùng cậu rồi."

"Ừ, thời gian trôi nhanh quá."

Thang Ninh nhớ lại, năm ngoái khi đón giao thừa, cô mới quen Cố Ngộ không lâu.

Dường như lúc đó, cô đã bắt đầu lén lút rung động một chút với anh.

Đó là lần đầu tiên, anh nghiêm túc gọi tên cô.

Bánh răng thời gian chưa từng dừng lại, có lẽ từ khoảnh khắc đó, đã định sắn quỹ đạo số phận của hai người sẽ giao nhau.

Những người yêu nhau, không bao giờ sợ bị lạc mất nhau.

Trước đây Thang Ninh không mong đợi hay chúc mừng bất kỳ ngày lễ nào, nhưng bây giờ, cô cảm thấy mỗi ngày lễ đều có ý nghĩa, đều đáng để kỷ niệm.

Nắm tay người mình yêu thương và quan tâm, cùng nhau đón chào dù chỉ là một ngày mới, cũng cảm thấy là việc tràn đầy sức mạnh.

Mọi người cùng nắm tay nhau, thầm đếm từ mười xuống một.

Sau đó, tất cả mọi người cúi xuống, vốc một nắm tuyết ném lên không trung.

Đặc trưng đón giao thừa ở Bạch Thành là sau khi đếm ngược xong, mọi người cùng nhau chơi ném tuyết.

Những bông tuyết bay lả tả kia, như những bông pháo hoa trắng nở rộ trên bầu trời.

Những người hàng năm cùng nhau đón giao thừa, cùng nhau trưởng thành trong năm tháng của nhau.

Bản thân của quá khứ, có người đồng hành cùng chứng kiến.

Thật may mắn biết bao, cùng nhau trải qua năm tháng.

Mọi người đều như trẻ con chơi ném tuyết, tiếng cười hòa tan trong gió tuyết bay múa khắp trời.

Thế giới từ đen tối rực rỡ, biến thành trắng xóa đa sắc.

Bên cạnh có một hai người tri kỷ đồng hành, đã là điều may mắn trong đời.

Trong chiều không gian hữu hạn của cuộc đời, yêu thương bản thân vô hạn, và những người đang ở bên cạnh lúc này.

Sau khi chơi ném tuyết xong cũng không còn sớm nữa, mọi người lục tục trở về.

Cố Ngộ và Trần Thạc đưa Thang Ninh và Cố Lê về phòng, nhưng không có ý định rời đi.

Dù sao cũng không thể về ngủ cùng Trần Thạc được, cho dù bốn người chen chúc trong một phòng, cũng tốt hơn là hai người họ chen chúc trên một giường.

Cố Lê thấy hai người đứng đó, không chắc chắn hỏi: "Hai vị này là sao?"

"Đêm giao thừa hiếm có." Trần Thạc dựa vào cửa, nói với vẻ lơ đãng: "Làm sao có thể kết thúc dễ dàng như vậy được."

Cố Lê giả vờ ngáp một cái: "Nhưng em mệt quá, muốn ngủ rồi."

Cố Ngộ nhanh trí nghĩ ra một lý do: "Chủ yếu là Trần Thạc nói khi ngủ cậu ta sẽ mộng du, vì an toàn của anh, tốt nhất là không ngủ cùng cậu ta."

Trần Thạc nhìn anh với vẻ mặt "Người anh em, cậu bán đứng tôi triệt để quá".

Trước khi Cố Lê định nói "Chỉ là mộng du thôi mà, có gì đâu", Cố Ngộ đã đoán trước được và nhanh chóng chặn lời châm chọc cô ấy: "Hay là em ngủ với cậu ta đi?"

Trần Thạc lập tức thẳng lưng, vẻ mặt kiểu "Người anh em, ơn lớn không nói lời cảm tạ".

Tất nhiên Cố Lê có thể nghe ra đây là giọng điệu thách thức và "Em dám không" của Cố Ngộ.

Cô ấy lập tức lùi lại, nhận thua: "Thôi thôi, tự nhiên em thấy cũng không buồn ngủ lắm, có lẽ còn xem được hai tập phim."

Cuối cùng hai người cũng được mời vào phòng.

Mặc dù phòng không nhỏ, nhưng bốn người ở cũng hơi chật chội.

Lúc đầu mọi người nhìn nhau cũng hơi ngượng, may mà bữa tối mọi người ăn chưa no lắm, nên gọi thêm dịch vụ đặt đồ ăn, đặt một ít bia và đồ nướng.

Trong lúc chờ đồ ăn, Cố Lê lơ đãng lướt video ngắn, bình thường cô ấy thích xem những đoạn video hài hước và một số video về mèo chó đáng yêu, nhưng đôi khi dữ liệu lớn vẫn rất chu đáo gợi ý cho cô ấy một số chàng trai đẹp.

Sưu Tầm, 20/01/2025 19:20:34

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện