Thang Ninh sắp xếp lại ngôn từ trong đầu rồi tiếp tục nói: "Con là người lớn lên ở một thành phố nhỏ, hoàn cảnh gia đình con đã từng nhắc đến với cô chú một chút, nhưng chưa nói rõ ràng, vì đối với con đó là điều con vô cùng không muốn nhắc tới. Mẹ con làm kinh doanh nhỏ, con không biết ba con là ai, con còn có một người anh trai, có lẽ là cùng mẹ khác cha. Gia đình của con rất tệ, ở trong nhà con không được coi trọng chút nào cả, nên từ khi còn rất nhỏ, con đã quyết định phải học thật giỏi, để sau này rời khỏi cái nơi quỷ quái đó, và con cũng luôn nỗ lực vì điều này. Con thi đỗ đại học ở Giang Thành, sau khi tốt nghiệp cũng dựa vào năng lực của mình tìm được việc làm, tạm thời ở lại Giang Thành, và đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với người nhà. Có lẽ những điều này nghe không có gì đặc biệt với người khác, nhưng đối với con, đó thực sự là một việc vô cùng vô cùng khó khăn. Có thể sống được như bây giờ, con đã phải nỗ lực gấp mấy chục lần so với người bình thường, nhưng dù vậy, những gì con cố gắng hết sức để đạt được, cũng không bằng một phần trăm những gì người khác có được ngay từ khi sinh ra. Nhưng thực ra trước đây, con cảm thấy cuộc đời con tuy không nổi bật, nhưng ít nhất tất cả những việc con làm đều đường hoàng. Nhưng... Sau khi yêu Cố Ngộ, lần đầu tiên con cảm thấy tự ti. Có lẽ vì
anh ấy quá tốt, đôi khi con thường nghĩ, trên thế giới này có quá nhiều người xuất sắc hơn con, tại sao lại là con, có lẽ vì con luôn có sự nghi ngờ như vậy về bản thân, nên con không có can đảm nói chuyện này với cô chú, vì con rất sợ phản ứng của cô chú sẽ giống như con... Nghĩ, là tại sao bạn gái của anh ấy lại là con."
Khi nói đến đoạn này, Thang Ninh bình tĩnh đến bất ngờ.
Đoạn này cô đã diễn tập trong đầu vô số lần.
Nhưng mỗi lần đều chưa nói hết đã không kiềm chế được cảm xúc mà khóc không thành tiếng.
Cô từng nghi ngờ cuộc đối thoại hôm nay sẽ không thể diễn ra suôn sẻ.
Nhưng không ngờ cô lại mạnh mẽ hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Cuối cùng đã nói xong phần quan trọng nhất, Thang Ninh uống một ngụm nước, thả lỏng một chút rồi tiếp tục.
"Hôm nay con chủ động đến nói với cô chú, là vì con muốn thẳng thắn về chuyện này với cô chú trước anh ấy. Con rất sợ cô chú sẽ để ý đến gia đình con, để ý đến điều kiện của con, để ý đến... Tất cả của con, cũng sợ cô chú vì không muốn Cố Ngộ thất vọng và khó xử mà phải miễn cưỡng chấp nhận, nên con muốn biết suy nghĩ của cô chú trước anh ấy. Nếu cô chú không chấp nhận con, con sẽ nghiêm túc cân nhắc lại cách xử lý mối quan hệ với Cố Ngộ, cố gắng không để bất kỳ ai phải khó xử..." Nói đến đây, Thang Ninh thở dài nhẹ nhõm.
Cuối cùng, cuối cùng cũng sắp nói xong rồi.
Trong ánh mắt Thang Ninh mang theo sự thoải mái và rộng mở.
"Nếu cô chú cảm thấy bọn con không phù hợp, con hoàn toàn có thể hiểu được." Thang Ninh vốn đã chuẩn bị sắn lời thoại đến đây, nhưng cô cảm thấy, nếu kết thúc ở đây thì dường như đây sẽ là báo hiệu của một kết cục bi thảm.
Dường như cho thấy ngay cả bản thân cô cũng không có niềm tin vào tình cảm của hai người, ngay cả bản thân cô cũng không có niềm tin muốn bất chấp tất cả ở bên anh.
Càng nghĩ càng thấy không cam lòng, rõ ràng là người khắc sâu trong tim dù thế nào cũng không nỡ buông tay.
Thang Ninh siết chặt cái cốc đến mức tái nhợt, cuối cùng cô vẫn nói ra câu nói chân thật nhất từ tận đáy lòng: "Chỉ là con... Thực sự thực sự rất thích anh ấy."
Nói đến đây, Thang Ninh đột nhiên cảm thấy mắt cay cay, dường như tất cả sự ấm ức và khó chịu đều được giải tỏa trong khoảnh khắc này.
Cô bất chợt cúi đầu, cắn môi cố gắng không muốn để họ phát hiện ra nỗi buồn như cơn sóng thần trong lòng mình.
Tống Mạn Tư thấy xót xa vô cùng, bà lấy một tờ giấy đưa cho Thang Ninh: "Ôi chao, con nói nhiều như vậy, cô cũng không biết phải đáp lại thế nào nữa."
Phụ nữ thường là người nhạy cảm, mặc dù Tống Mạn Tư đã rõ câu trả lời trong lòng mình, nhưng trong lúc nhất thời bà cũng không biết nên diễn đạt thế nào.
Bà lúng túng nhìn sang Cố Tránh bên cạnh cầu cứu.
Thực ra những chuyện gia đình như thế này, Cố Tránh không quan tâm lắm.
Cố Ngộ tìm bạn gái như thế nào, Cố Lê tìm bạn trai ra sao, Cố Tránh chưa bao giờ can thiệp hay hỏi han.
Đối với ông, miễn là con cái thích là tốt nhất rồi.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Thang Ninh như vậy, ông nghĩ mình phải nên bày tỏ thái độ.
Cố Tránh hắng giọng, nghiêm túc nói với Thang Ninh: "Thang Ninh, con là bạn thân nhất của Cố Lê, chú đối xử với con thế nào chắc con cũng rõ, nếu không có mối quan hệ giữa con và Cố Ngộ, bọn chú cũng sớm đã coi con như người nhà rồi. Tuy trước đây không biết tình hình gia đình con cụ thể ra sao, nhưng bọn chú chưa bao giờ quan tâm đến những điều đó, bọn chú biết con là một cô gái tốt, gia đình là điều con không thể lựa chọn, có thể trở thành con người như ngày hôm nay, con đã rất giỏi rồi, con không cần phải tự ti, cũng không cần phải so sánh với bất kỳ ai, con phải nhớ rằng, con là duy nhất, giống như con nói Cố Ngộ rất xuất sắc, cũng đã gặp rất nhiều người xuất sắc, nhưng người nó chọn là con, điều này có nghĩa là không ai vượt qua được con. Bọn chú làm ba mẹ, yêu cầu duy nhất với nó chính là tìm một người nó thích, và ở bên nhau thật tốt."
Mặc dù những lời này của Cố Tránh nằm trong dự đoán của Thang Ninh.
Nhưng khi thực sự nghe được những lời này từ miệng ba mẹ đối phương, cô lại có một cảm giác an tâm khó tả.
Bên cạnh đó, Tống Mạn Tư vốn lúng túng nửa ngày vội vàng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, chú con nói đúng đấy, Ninh Ninh ngốc nghếch này, thực ra con nên nói với bọn cô sớm chút chứ, vậy thì trên thế giới này sẽ có thêm hai người yêu thương con sớm hơn rồi."
Nghe những lời này, Thang Ninh chỉ cảm thấy xúc động.
Dường như trong khoảnh khắc này, cô đột nhiên có thể cảm nhận được tình yêu của ba mẹ mà cô chưa từng có.
Những điều mà trước đây cô không dám mơ tưởng, dường như trong khoảnh khắc này đã được cụ thể hóa và cảm nhận được.
Cô lau nước mắt, cố gắng hắng giọng, nhưng giọng vẫn rất khàn: "Cảm ơn cô chú."
"Ôi, đừng khóc nữa, cô xót lắm." Tống Mạn Tư đi qua ôm Thang Ninh, vuốt tóc cô: "Thật tốt quá, sau này con sẽ càng giống con gái của cô rồi."
Mặc dù bình thường Cố Tránh ít nói, nhưng ông là người quan sát rất tỉ mỉ, ông đột nhiên nhớ ra vào hôm tiệc gia đình, khi bạn ông nói về đám cưới, ông mơ hồ phát hiện biểu cảm của Thang Ninh có điều gì đó không ổn, lo cô vẫn còn lo lắng, ông lại nói thêm một câu: "Nếu con lo lắng về vấn đề liên quan đến đám cưới, thì việc này hoàn toàn do các con quyết định, ba mẹ bọn chú chỉ phối hợp thôi."
Tống Mạn Tư phản ứng lại, lập tức phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, bây giờ hình thức đám cưới rất đa dạng, các con chọn cái các con thích là được, kết hôn du lịch bây giờ cũng rất phổ biến mà."
Lúc này đến lượt Thang Ninh ngượng ngùng.
Cô chỉ tới nói về chuyện yêu đương, sao lại thành như đến cầu hôn vậy.
Sao nói đến đám cưới luôn rồi.
Thang Ninh bình tĩnh lại một chút rồi nói: "Cô chú à, con không còn việc gì nữa, có lẽ Cố Lê cũng sắp về rồi, vậy con xin phép về trước ạ."
"Được, để cô tiễn con." Tống Mạn Tư nói.
Khi Thang Ninh đi đến cửa thay giày, suy nghĩ một lúc rồi vẫn nói với Tống Mạn Tư và Cố Tránh: "À, chuyện hôm nay con đến tìm cô chú, xin cô chú đừng nói với Cố Ngộ ạ, con sợ anh ấy sẽ nghĩ nhiều."
"Được, cô biết rồi." Tống Mạn Tư tiễn cô đến cửa, lưu luyến nhìn cô, gọi thân mật hơn bình thường: "Có dịp thì về nhà ăn cơm nhé, Ninh Ninh."
Bà dùng từ "về", không phải "đến".
Một từ đơn giản, đã khiến Thang Ninh hoàn toàn gạt bỏ mọi e ngại.
Vậy sau này, đây cũng là nhà của cô sao.