Thông tin truyện

[Dịch] ái tình chưa dứt

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
ái tình chưa dứt

Tác giả: Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì

Thể loại: Đam Mỹ ,

Trạng thái: Full

[Dịch] ái tình chưa dứt

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
Trong đêm tối, Văn Kha đã mơ thấy một giấc mộng. Anh mơ thấy một chú hươu cao cổ đang không biết mệt mỏi vươn cái cổ rất dài của mình nhìn về nơi hoang dã xa xôi. Không biết qua bao lâu, phía cuối đồng cỏ bao la xuất hiện bóng dáng của một thiếu niên. Thiếu niên kia một thân một mình, ngược dòng ánh sáng chạy về phía anh. Văn Kha cố gắng muốn nhìn thấy rõ khuôn mặt của thiếu niên đó, nhưng mặt trời chói chang lại chiếu thẳng xuống từ đỉnh đầu, loá đến mức anh phải nhắm chặt hai mắt lại.

Sóng lúa chập chờn quẩn quanh bên thân mình, phát ra những âm thanh xào xạc... Giọng nói kia càng lúc càng lớn, cho đến tận khi tựa như biển cả khiến anh bị nhấn chìm bên trong. "Văn Kha, anh có ở đó không?" Một giọng nói trầm thấp xa lạ vang lên bên tai Văn Kha, anh lập tức giật mình tỉnh lại. "Mơ thấy ác mộng à?" Người đàn ông nằm bên cạnh sờ vào trán Văn Kha, nói: "Văn Kha, em đổ mồ hôi lạnh này." "Trác Viễn." Văn Kha vùi mặt vào lồng ngực người kia giống như mọi lần, để tin tức tố Alpha của gã bao bọc lấy mình như trước.

Văn Kha cảm thấy mình đã yên tâm được hơn một chút, mới thì thào nói: "Thật kỳ lạ, em lại mơ thấy hươu cao cổ rồi..." "Lại mơ thấy à. Ừ, có khi kiếp trước em thật sự là một con hươu cao cổ đấy." Trác Viễn cười lấy lệ rồi vỗ vào lưng anh, nói: "Ngoan, ngủ thêm lúc nữa đi, đợi lát nữa chúng ta còn phải đến bệnh viện." "Vâng." Văn Kha trước tiên đáp lại một tiếng, sau đó lại không nhịn được mà lập tức ngẩng đầu lên, băn khoăn hỏi: "Trác Viễn, hay là... anh nghĩ lại đi có được không?"
Xem thêm
Thu gọn
Trong đêm tối, Văn Kha đã mơ thấy một giấc mộng. Anh mơ thấy một chú hươu cao cổ đang không biết mệt mỏi vươn cái cổ rất dài của mình nhìn về nơi hoang dã xa xôi. Không biết qua bao lâu, phía cuối đồng cỏ bao la xuất hiện bóng dáng của một thiếu niên. Thiếu niên kia một thân một mình, ngược dòng ánh sáng chạy về phía anh. Văn Kha cố gắng muốn nhìn thấy rõ khuôn mặt của thiếu niên đó, nhưng mặt trời chói chang lại chiếu thẳng xuống từ đỉnh đầu, loá đến mức anh phải nhắm chặt hai mắt lại.

Sóng lúa chập chờn quẩn quanh bên thân mình, phát ra những âm thanh xào xạc... Giọng nói kia càng lúc càng lớn, cho đến tận khi tựa như biển cả khiến anh bị nhấn chìm bên trong. "Văn Kha, anh có ở đó không?" Một giọng nói trầm thấp xa lạ vang lên bên tai Văn Kha, anh lập tức giật mình tỉnh lại. "Mơ thấy ác mộng à?" Người đàn ông nằm bên cạnh sờ vào trán Văn Kha, nói: "Văn Kha, em đổ mồ hôi lạnh này." "Trác Viễn." Văn Kha vùi mặt vào lồng ngực người kia giống như mọi lần, để tin tức tố Alpha của gã bao bọc lấy mình như trước.

Văn Kha cảm thấy mình đã yên tâm được hơn một chút, mới thì thào nói: "Thật kỳ lạ, em lại mơ thấy hươu cao cổ rồi..." "Lại mơ thấy à. Ừ, có khi kiếp trước em thật sự là một con hươu cao cổ đấy." Trác Viễn cười lấy lệ rồi vỗ vào lưng anh, nói: "Ngoan, ngủ thêm lúc nữa đi, đợi lát nữa chúng ta còn phải đến bệnh viện." "Vâng." Văn Kha trước tiên đáp lại một tiếng, sau đó lại không nhịn được mà lập tức ngẩng đầu lên, băn khoăn hỏi: "Trác Viễn, hay là... anh nghĩ lại đi có được không?"
Xem thêm
Thu gọn
Danh sách chương
Bình luận
Loading...
Loading...