{{ msgSearch }}

Sắp xếp:
thủy mặc bảng: từ cung thuật bắt đầu liệp nhật tuần thiên (c)

Thủy Mặc Bảng: Từ Cung Thuật Bắt đầu Liệp Nhật Tuần Thiên (c)

Một chùm sáng có thể diệt thế, một cây cỏ có thể trảm tinh.

Thẩm Thanh xuyên qua đến một cái tiên phàm chung thế huy hoàng thiên địa, trở thành một cái tầng dưới chót thợ săn.

Nương tựa theo thủy mặc bảng, Thẩm Thanh có thể nấu luyện khí huyết, tu luyện bách kỹ.

“Kỹ” kinh ngàn chùy, có thể gần như “Nghệ”.

“Nghệ” kinh bách luyện, có thể gần như là “Đạo”.

Từ hương dã đi săn phổ thông 【 Cung Thuật 】, đến liệp nhật tuần thiên 【 Xạ Nhật Cung Pháp 】;

Từ nuôi luyện khí huyết 【 Cửu Công Cẩm 】, đến trường sinh bất diệt 【 Lục Đạo Luân Hồi Công 】;

Từ kình khí ngoại phóng 【 Lăng Phong Chỉ 】, đến khí trấn sơn hà 【 Bát Hoang Diệt Đạo Ấn 】;

Từ nấu luyện khí huyết, gian nan mà đi trục đạo tìm kiếm; Đến trấn phong khung tiêu, Lục Ngự tuần tra thần uy như ngục.

Chờ đến lúc Thẩm Thanh bỗng dưng quay đầu, mới phát giác chính mình không cẩn thận, liền can ra cái bao trùm vạn đạo phía trên Thiên Địa Cộng Chủ, Vô Thượng Chân Quân!

( gần 400c ..)
thuỵ thuỵ bình an FULL

Thuỵ Thuỵ Bình An

Biển Du Ly Dịch
Tiểu Thụy Thụy – một tiểu bạch ngây thơ đến khờ khạo, được trưởng môn phái Nga Sơn đem về nuôi và trở thành đệ tử Nga Sơn chuyên giáng yêu phục ma. Từ nhỏ đã được tận tay đại sư huynh chăm sóc, vẫn luôn nghĩ bản thân mình là nam nhân, thầm thương trộm mến đại sư huynh của mình. Một lần nàng trốn sư phụ ra khỏi Nga Sơn đi tìm đại sư huynh, do không biết võ công và phép thuật, nàng từ trên trời rơi xuống đè lên người một mỹ nam. Nàng vô ý hút mấy vạn năm công lực của nam nhân kia.

Mỹ nam chính là yêu thú Thốc Ly , một người lạnh lùng nham hiểm độc ác mà các sư huynh, sư phụ Nga Sơn của nàng cùng tiên giới muốn diệt trừ nhất . Phát hiện bị Thụy Thụy hút hết công lực và chỉ có cách Âm-Dương-Điều-Hòa mới khắc phục được. Hơn nữa, Thốc Ly đã sớm nhận ra Thụy Thụy là nữ nhân cho nên một lòng muốn ăn nàng thu hồi pháp lực. Thốc Ly dùng lời ngon ngọt đối tốt với Thụy Thụy. Cuối cùng nàng cũng đi theo hắn nhưng với điều kiện phải dẫn nàng đi tìm đại sư huynh yêu dấu, mà thực chất là Thốc Ly dẫn nàng tới Thủy Ly Điện - xào huyệt của mình. Trên đường đi Thốc Ly liên tục chăm sóc Thụy Thụy, nhận ra nàng chính là một tiểu nha đầu ngốc đáng yêu mà hắn muốn bảo vệ suốt cuộc đời.

Quan trọng hơn hắn cũng phát hiện ra Thụy Thụy không phải là một tiểu bạch bình thường. Trưởng môn phái Nga Sơn cùng đại sư huynh của nàng đã che dấu một bí mật vô cùng lớn: nàng là Tần Nguyên thần nữ, là mẹ của vạn thủy, nguồn gốc của vạn vật, thiên thiên vạn vạn năm. Họ định dùng nàng làm vật tế, thiên địa, tránh tai quái cho nhân giới.  Thốc Ly đã hút máu của nàng ra rồi truyền vào đất, lấy máu của mình truyền lại vào cho nàng, giúp nàng thoát được nguy hiểm. Nhưng cũng từ đó, nàng trở thành người bình thường, không còn tác dụng.
ti mệnh FULL

Ti Mệnh

Ti Mệnh là vị thần quân đức cao vọng trọng, tay nàng vẽ ra kiếp số, định đoạt cay đắng ngọt bùi. Thế gian là thế cờ, công việc của nàng là chơi mãi một ván cờ triệu quân. Ti Mệnh thương Thiên Đế, thương đã vạn năm rồi. Nàng thẳng thắn và thô lỗ, chân thành và chính trực. Nàng yêu ai ghét ai không bao giờ giả vờ hay che dấu. Rung động trước Thiên quân, nàng liền đi tỏ tình. Ghen tuông với nữ nhân, nàng liền thanh toán các ả. Ti Mệnh chẳng sợ Thiên giới chê cười, chẳng sợ dư luận bàn tán, chẳng sợ kết thù kết oán, nàng chỉ sợ Thiên Đế không thương…

Trải qua vạn năm hắn vẫn thờ ơ như nước cuốn hoa trôi, lạnh lùng như gió cuối đông vươn theo hơi tuyết… Thất tình, Ti Mệnh liền đi mượn rượu giải sầu. Ai ngờ lại ngơ ngẩn bị rơi vào hỗn độn. Nơi đó là tù đày vĩnh hằng của Tam giới, không có ngày và đêm, không có đất và trời, không có mộng và tỉnh. Ở nhân gian có cô bé Nhĩ Sanh, mồ côi sống nhờ xin xỏ trộm vặt từ bà con hàng xóm. Nàng giỏi nhất là cái lớn gan. Nghe nói cánh rừng bên cạnh có nhiều yêu quái, Nhĩ Sanh vì bị đuổi đánh và liều mạng chạy vào. Cơ duyên khiến nàng gặp một chàng trai, hắn là nam nhân đẹp nhất nàng từng biết, duyên phận của nó bắt nguồn từ cái lưng quần.

Nhĩ Sanh cho rằng thành thân với hắn sẽ nở mày nở mặt, sau này có con thì hắn chạy đâu cho thoát. Tiếc là nam nhân coi bộ yếu ớt, hắn bị thương không nhẹ, suốt ngày ngồi im, buộc nàng phải đem chăn, tìm thức ăn cung phụng tử tế. Chuyện vẫn chưa tới đâu thì cả làng bị trúng thi độc, hóa dại mà cắn giết nhau. Đệ tử Vô Phương tiên môn hết lòng cứu độ chúng sinh, may mắn quen biết cặp vợ chồng có một không hai này. Trường Uyên phu quân nhà nàng có thân phận không nhỏ, nhìn hắn đi cũng cần người cõng nhưng vào giây phút quan trọng thì có thể đứng lên chém.

 
tiamo

Tiamo

Mãng Xà Dịch
Bạn đang đọc truyện Tiamo của tác giả Mãng Xà.

Sau khi nữ chính tự vẫn rơi xuống biển được người cá cứu lần nữa, người cá phong ấn nữ chính ở dưới biển bằng bong bóng nước. Đặt lời nguyền sau này chỉ cần là người có duyên, chạm vào bong bóng thì nữ chính mới được tái sinh lần nữa.

100 năm sau, Tạ Đình luôn mơ thấy giấc mơ về hòn đảo nhân ngư, anh là thợ lặn nên 1 lần tình cờ đến hòn đảo nhân ngư trong truyền thuyết, nhiều người dân ở đó cho biết chỉ có người có duyên thì mới giải được phong ấn, nếu như ai đó cố tình đến đó quấy phá thì sẽ bị mắc phải căn bệnh lạ mà chết.

Nhưng trong lòng Tạ Đình cứ thôi thúc anh bơi xuống biển tiến về chỗ nữ chính, anh không chịu nổi tò mò nên đêm khuya dọi đèn bơi xuống. Nhìn thấy bong bóng biển vẫn nằm 1 chỗ, anh đến gần chạm nhẹ tay lên, lúc này đột nhiên biển như có sóng lớn. Anh hoảng sợ vội bơi lên bờ.

Nữ chính được thức tỉnh, kí ức kiếp trước vẫn nhớ như in. Cô lên bờ cả người có ánh hào quang sáng như huỳnh quang giữa bờ biển tối mịt....

Nếu yêu thích truyện huyền huyễn, bạn có thể đọc thêm Một Lòng Một Dạ hay Phượng Họa Phong Vân.
tịch nguyệt - cửu chỉ

Tịch Nguyệt - Cửu Chỉ

Stexxa Dịch
Tiên hiệp, ngôn tình, đô thị, huyền huyễn là những thể loại của tác phẩm Tịch Nguyệt – Cửu Chỉ.Truyện xoay quanh nhân vật chính là Hạo Thiên. Hạo Thiên là con trai của thành chủ Hạo Lâm, năm nay mười bảy tuổi nổi tiếng quần là áo lượt,lưu manh vô lại nhất nhì Thủy Thành. Hắn chính là kẻ vô lại nhất, không việc gì không làm, từ bắt nạt con gái nhà lành cho đến ăn chơi đập phá.

Thủy thành, là một tòa thành nằm phía bắc nước Đại Vinh, được năm gia tộc lớn xây dựng lên từ rất lâu rồi. Thời gian qua đi, một gia tộc đã suy sụp, giờ chỉ còn lại bốn gia tộc, hiện tại Hạo gia đang nắm giữ phủ thành chủ cũng lão đại lớn nhất. Nhưng một ngày kia, một sự việc xảy ra đã khiến cuộc đời hắn thay đổi. Hắn sẽ lựa chọn thế nào? Nhu nhược sống tiếp hay đứng lên một lần nữa? Liệu với tính cách đời trước vô lại của hắn như thế, sống lại một đời có tu tâm dưỡng tính làm việc tốt hay không? Câu trả lời đang ẩn chứa đằng sau các chương truyện.

Mời các bạn cùng theo dõi và đón đọc tựa truyện Tịch Nguyệt – Cửu Chỉ này nhé!
tiệm ăn của quỷ

Tiệm ăn Của Quỷ

Đêm khuya,trong một con hẻm nhỏ. Lúc này đã gần đến nửa đêm, trên đường sớm đã không có một bóng người. Nhưng ở trong hẻm nhỏ này, lại có một quán cơm treo đèn lồng, trong đêm đen phát ra ánh sáng màu hồng ghê rợn. Phía trên cửa hàng treo tấm bảng viết bốn chữ lớn: Bạch Quán. Tiệm cơm này cũng không lớn, lại nằm ở chỗ hẻo lánh, có rất ít người biết, hơn nữa, này quán cơm chỉ có buổi tối mới bắt đầu mở cửa. . .

Trong bóng tối, một nam nhân lắc lư đi tới. Người này đại khái hơn 40 tuổi, vóc dáng không cao, mập lạ thường, đi trên đường thôi đã thấy thịt trên người cũng run lên, trên cổ còn đeo một dây chuyền vàng to bằng đầu ngón tay, hiển nhiên là một nhà giàu mới nổi. Hắn đi thẳng đến cửa quán cơm, đẩy ra thò đầu hướng vô bên trong kêu: " Này, có ai không, ông chủ có ở đó hay không?" Một cậu thanh niên bước ra từ quầy phía sau đoán chừng 20 tuổi, tóc rối bời, đang ngủ gật, nghe tiếng ngồi dậy, một bộ dạng chưa tỉnh ngủ, lười biếng duỗi người, móc lỗ tai đi ra. "Tôi chính là ông chủ, có chuyện gì nói với tôi đi." Người trẻ tuổi vừa ngáp vừa nói.

Nam nhân mập quan sát hắn mấy lần, đặt mông ngồi ở trên cái ghế băng. "Đem Menu đem ra ta xem một chút, nghe nói món ăn ở đây cũng thật đặc biệt, giới thiệu cho ta mấy món ăn có thể giảm cân đi." Người tuổi trẻ thuận tay cầm lên Menu thảy qua, lại ngáp một cái nói: "Giảm cân mà, rất đơn giản, ông muốn ăn cái gì tùy tiện gọi là được, bất quá tốt nhất nhanh lên một chút, tôi muốn đóng cửa."
tiệm bánh nhỏ ở phố đông

Tiệm Bánh Nhỏ ở Phố đông

Phù Du Dịch
Cô không phải là người. Chính xác hơn cô là một yêu quái - là một cây hoa đào trên một ngọn núi cao.Hơn 100 năm cô ở trên ngọn núi ấy, được chứng kiến rất nhiều người, nghe được rất nhiều âm thanh của cuộc sống, chứng kiến được bao mối tình đẹp đẽ nở rộ dưới gốc cây hoa đào này, và tôi cũng muốn được sống đúng nghĩa.

Cô lúc đó còn ngây dại, không hiểu tình yêu là gì. Tôi đã từng chứng kiến một cặp tình nhân yêu nhau say đắm thường nhau trao cho nhau những nụ hôn dưới gốc cây. Rồi chiến tranh cũng tới, chàng trai phải đi lính ra chiến trường. Trước lúc chia tay hai người đã ở dưới cây đào của tôi cho nhau một cái ôm vĩnh biệt.Cô gái trao cho chàng trai một chiếc khăn tay.Cô nghe những người lính ngoài chiến trường về kể lại thì ra người con trai ấy đã hy sinh trên chiến trường, trước khi chết vẫn nắm chặt chiếc khăn tay của cô gái. Còn cô gái sau khi nghe tin, cô ấy đã chạy tới chỗ tôi dưới gốc cây đào khóc nức nở và đã gieo người tự tử xuống khe núi gần chỗ cô.

Để đến ngày hôm nay trải qua bao sự việc cô mới hiểu được tình là gì. Không phải không muốn đến là sẽ không đến tất cả đều phụ thuộc vào duyên số. Người ấy đã đến và thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô. Tuy nhiên, sau này hai người lại bị chia cách. Cô vẫn chờ người về. Chính vì vậy cô mở tiệm bánh lấy tên “Đợi Người”. Tiệm bánh này nổi tiếng với một loại trà có tên là "hồng trần". Tương truyền, đây là loại trà vô cùng đặc biệt, tùy theo từng người thì vị trà cảm nhận được cũng khác nhau.  Và cô vẫn ở đó... đợi người quay về...
tiệm đồ cổ á xá FULL

Tiệm đồ Cổ á Xá

Huyền Sắc Dịch
Trên một con phố sầm uất, có một cửa tiệm nhỏ bé nằm thọt lỏm. Cửa tiệm có cái tên kì lạ: Á Xá. Đây là một tiệm đồ cổ, nhưng gã chủ tiệm chẳng có vẻ gì muốn bán hàng. Gã dùng mọi cách để “lừa gạt” những người có duyên bước chân vào cửa hàng cầm những món đồ cổ về nhà, bắt đầu mở ra những câu chuyện của riêng họ.

Một cô gái với chiếc gương của Hoắc Khứ Bệnh, nối liền thời gian hai nghìn năm, một người trong quá khứ, một người ở hiện tại. Một ngọn nến thơm cháy nghìn năm, chờ đợi người đã thắp nó lên, nhưng người đó không bao giờ quay trở lại. Một vị hoàng đế không ham quyền lực và bốn bức Tứ quý đồ. Ước mơ của ông thuần tuý chỉ là những bức tranh. Một chiếc gối đem lại giấc mộng Hoàng Lương, hay ác mộng trở thành sự thật. Một chiếc vòng ngọc hoán đổi linh hồn, khiến người chết quay lại, và người sống biến mất. Một hạt giống chờ hai nghìn năm mới nảy mầm, chỉ cần tưới bằng máu và nước mắt… Một câu chuyện xuyên không kì lạ.

Nhân vật xuyên suốt qua những trang sách là gã chủ tiệm bí ẩn và anh bác sĩ. Gã chủ tiệm không bao giờ già, cũng không chết đi. Còn anh bác sĩ thuần tuý là một người bình thường, cũng không hứng thú với đồ cổ, nhưng duyên số đã đưa đẩy anh gặp gã chủ tiệm. Cuộc sống của hai người quá nhàm chán nên đã cùng bầu bạn với nhau, trải qua những việc không thể tin nổi như chạy trốn xà tinh Bạch Nương Tử, hay cùng nhau tìm kiếm lăng mộ Tần Thuỷ Hoàng. 
tiệm quan tài phố tây FULL

Tiệm Quan Tài Phố Tây

Toái Dạ Dịch
Bên phố Tây mở tiệm quan tài mới. Yên lặng khai trương, yên lặng tiến vào cuộc sống của dân chúng trong thành. Chưởng quầy tiệm quan tài là một cô gái, họ Ly, khuê danh không rõ. Mọi người gọi nàng là “Chưởng quầy Ly”. Tiệm quan tài có một tiểu nhị tên là “Đỗ Tuyền”, ngày ngày trông coi cửa hàng tiếp đón khách hàng. Một đạo sĩ đạo hiệu “Bạch Nham”, là kẻ rảnh rỗi chơi bời lêu lổng nhất trong tiệm bán quan tài này.

Tất cả mọi chuyện, bắt đầu từ một tiệm quan tài bình thường…Con người sống chết có số, bỏ lỡ kiếp này cứ tưởng rằng kiếp sau có thể gặp lại. Đáng tiếc có một số người một số việc, đời này không nắm lấy thì tương lai cũng sẽ không có cơ hội gặp lại. Có một chuyện, không ai có thể dùng cả sinh mệnh của mình để tìm hiểu rõ như Bạch Nham. Cho dù tan thành mây khói thì sao? Cho dù qua ngàn năm nữa thì thế nào? Ngắn ngủn ba trăm năm cùng chung hoạn nạn, chẳng lẽ không đáng quý không nên nắm chặt sao? Có một loại tình cảm, khiến chưởng quầy Ly học mất ngàn năm. Trên thế gian có rất nhiều chuyện không thể tránh được, mà thay đổi cũng chỉ ở mình. Một là linh hồn mạnh mẽ chịu thần trừng phạt, một là linh hồn gãy cánh chạy trốn ngàn năm. Nhiều thế hệ bại đức sợ bóng sợ gió, phải để bọn họ thay đổi thôi.
tiệm quan tài số 7 FULL

Tiệm Quan Tài Số 7

 Truyện Tiệm Quan Tài Số 7 là câu chuyện thuộc thể loại truyện đam mỹ. Ở ngõ Thanh Mộc có một tiệm quan tài, ông chủ tiệm tên là Đồng Thất, tính tình khiêm tốn lễ độ, tao nhã đạm bạc. Chỉ có điều, tiệm này trước đây có tin đồn về quỷ, khiến ai ai đi ngang cũng vừa sợ sệt vừa tò mò, đến trẻ con cũng nhịn không được phải tới xem trong tiệm có ma quỷ gì không. Chỉ có mấy người lớn tuổi nhìn tiệm quan tài đầy kính sợ, vì bọn họ chú ý đến một ký hiệu nho nhỏ trên bảng hiệu.

Truyền thuyết nói rằng, có một loại người có thể nối liền âm dương vì vậy mà ông chủ Đồng sáng mở cửa bán áo liệm, vòng hoa đêm đến đóng cửa lại nhận những giao dịch khác. Chẳng hạn như kiếm đầu người mất, tìm xác dưới sông. Cuộc sống đi lại giữa các chốn thần tiên yêu ma quỷ quái của Đồng Thất tưởng chừng sẽ mãi vô vị trôi đi như vậy, cho đến ngày Thẩm Trạch xuất hiện, khiến con đường sinh mệnh của cả hai đều rẽ ngoặt sang hướng khác.Thẩm Trạch tình cờ bắt được một con hạc giấy biết bay, đem nó tới tiệm quan tài để chọc phá Đồng Thất. Hành động trẻ con này không ngờ lại vô tình khiến ông chủ Đồng vốn lãnh đạm thờ ơ phải dùng đến linh lực của mình mà giáo huấn cậu. Thế rồi, duyên phận giữa hai người cũng từ đó mà bắt đầu.

Là người của Đồng gia, Đồng Thất dù không muốn cũng buộc phải kế thừa linh lực và nhiệm vụ của gia tộc. Thế nhưng từ khi gặp Thẩm Trạch, cùng trải qua những vui vẻ hờn giận thường tình chốn nhân gian, tất cả những gì Đồng Thất mong muốn lại chỉ là một cuộc sống bình phàm an ổn, có thể ở bên người kia nhàn tản suốt đời.
tiệm quan tài trường sinh FULL

Tiệm Quan Tài Trường Sinh

Tạ Miên đứng ở cửa sân vận động trống trải, sửng sốt đúng năm phút mới kéo tay một cô gái: Chào bạn, xin hỏi…Cô gái tháo tai nghe nhìn nam sinh trước mắt, lông mi thanh mảnh vừa đen vừa dài, gương mặt trắng nõn vì ánh mặt trời gay gắt chiếu lên mà hơi đỏ, trên chóp mũi phủ một lớp mồ hôi mỏng, đôi môi hơi hé ra thở dốc làm người hận không thể cắn một cái. Cô gái hơi đỏ mặt: Chào anh, có chuyện gì vậy? Tạ Miên chỉ sân vận động, hỏi: Cho tôi hỏi tiểu khu trước kia đã dời đi đâu vậy? Thiên Thịnh Hoa Viên ấy.

Cô gái nhìn cậu đầy kỳ quái, cảnh giác lui về sau mấy bước: Anh tìm Thiên Thịnh Hoa Viên làm gì? Tạ Miên ậm ừ, ngay cả bản thân cậu cũng không chắc lắm: …Tôi từng ở đó. Cô gái sợ đến trắng cả mặt, giống như gặp quỷ mà run lên: Ở đây làm gì có tiểu khu nào, trước kia là một bãi tha ma, mấy năm nay không ai khai phá mới xây thành sân vận động, anh… Có phải nhận nhầm chỗ không?

Nhà của cậu sống mười chín năm, trong một đêm biến thành bãi tha ma, chơi nhau à! Tạ Miên cười miễn cưỡng: Cảm ơn, có lẽ là tôi nhầm. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời quen thuộc và sương mù dày đặc thành Nam, giơ tay vẫy một chiếc taxi, tài xế ló đầu ra nhìn cậu một cái rồi mở cốp xe. Tạ Miên cố gắng xách rương hành lý lên, đóng cốp xe rồi ngồi vào trong, hơi lạnh của điều hòa trong xe xua tan khô nóng bên ngoài, cũng làm đầu óc cậu tỉnh táo lại.
tiệm trà sữa của tôi toàn là dân nằm vùng hệ liệt

Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Bạn đang đọc truyện Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt của tác giả Tùy Tâm Sở Dục. - Một phát súng có thể chỉ gây thương tích một nơi thôi ư? Em sai rồi, babe... Nó còn khiến cho linh hồn anh bị tan nát nữa kìa...

- Đáng ra... Ngay từ đầu, anh không nên lường gạt em mới phải...

Nhân sinh hệt như ánh sao băng lướt qua bầu trời, không thể nào quay lại thời điểm bắt đầu được...

Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm truyện Ảo Mộng Lữ Trình của cùng tác giả.
tiềm tu nửa năm, bị công chúa thị nữ phát hiện ta rất mạnh (c)

Tiềm Tu Nửa Năm, Bị Công Chúa Thị Nữ Phát Hiện Ta Rất Mạnh (c)

Tô Trần Convert
【 không hệ thống 】 + 【 nhẹ nhõm thường ngày 】 + 【 đơn nữ chính 】 + 【 kiếm đạo 】 + 【 chậm tiết tấu 】 + 【 hơi nhóm tượng 】

Tô Trần, Đại Viêm Tam hoàng tử, bởi vì Đại Viêm chiến bại bị ép trở thành h·ạt n·hân.

Tại Đại Viêm bách tính xem ra, hắn là bất thế ra thiên tài, có thể tại Đại Viêm hoàng thất xem ra, hắn là không thể tu luyện phế tài.

Đại Viêm đối với hắn xua đuổi như rác, Đại Huyền lại đem hắn làm bảo.

Để Tô Trần ngoài ý muốn chính là, thân ở địch quốc, đãi ngộ lại không kém.

Liền tại Đại Viêm lúc thị nữ lại cũng theo lại đây.

Mấu chốt nhất chính là, hắn tu vi không thấp, kiếm đạo bất phàm còn người mang Phá Tà Kiếm bí mật tựa hồ đang một chút xíu bị nàng phát giác. Theo thời gian trôi qua, hắn phát hiện chính mình người thị nữ này còn giống như là Đại Huyền trưởng công chúa.

"Đại Viêm vứt bỏ ta, phụ hoàng không nhận ta, thế nhân đều cho là ta là tay trói gà không chặt hoàng tử, nhưng......"

"Công tử, đừng giả bộ, ta biết ngươi rất mạnh!" Khôi phục dung mạo, uyển chuyển động lòng người thị nữ trong mắt tràn đầy giảo hoạt, tiếng cười nói.

Thiếu niên từ Đại Huyền dựng lên, vứt bỏ Đại Viêm hoàng tử thân phận, nhập Đại Huyền mẫu tộc, đạp tiên lộ, trảm yêu ma, hộ thương sinh.

"Cho dù là tà kiếm, cũng có thể phù hộ vạn dân!"
tiệm vằn thắn số 444 FULL

Tiệm Vằn Thắn Số 444

Cửu Tiêu Dịch
Thời buổi này để kiếm được một việc làm tốt thật đúng là không phải một chuyện dễ dàng gì. Đại đa số mọi người đều là dân thất nghiệp đấy thôi! Cuộc sống nghèo khổ không cho phép mọi người có quyền nằm chơi xơi nước, cho nên cần phải vận động tay chân kiếm việc làm. Trình Tiểu Hoa là một người thất nghiệp trong số tất cả những người thất nghiệp, cô tự nhận thấy được rằng bản thân của mình không thể cứ mãi vô dụng như thế, đành phải tận lực phản kháng cái thói lười của mình, chân ướt chân ráo đi từ nông thôn lên đến thành phố để kiếm việc làm.

Này, nhưng mà cho dù thế nào cũng là thôi đi! Có rất nhiều việc làm ở trên thành phố này mà? Hơn nữa ở thành phố này cũng tồn tại không ít người, chính là vô cùng vô cùng vô cùng đông dân đó có được hay không hả? Tại sao cái tiệm mì vằn thắn đó lại chọn phải cô? Tại sao? Cô thật là không phục mà! Ở đây, mọi người rất là quái dị nha, đặc biệt là chủ quán, khiến cho người ta sợ hãi. Chẳng phải giấu gì, cái tiệm mì này là thuộc quyền sở hữu của địa phủ! Mà những người chủ quán mù vằn thắn này, tất cả đều không phải là người! Ô ô, họ không phải là người!
tiên ấn

Tiên ấn

Con đường tu tiên có đi mà không lối quay lại, thần quỷ khóc cười. Bắt đầu từ nửa cuốn sách phù đạo tàn khuyến dẫn đến bao nhiêu sóng gió kinh thiên động địa. Trong lòng chứa chính khí, vạn cổ tụ kim đan. Hồng muốn quên là quên sao? Chỉ hướng tới thiên ngoại thiên!

Bạch Mộc Trần, một kẻ tu tiên vì báo thù cho thầy mà cùng đồng quy vu tận, cùng cừu nhân độ thiên kiếp vô cùng khủng bố, vậy mà rốt cuộc trở thành Tán tiên. Nhưng mà, vận mệnh Tán tiên nhất định bi ai, ngàn năm đại kiếp nạn, bị tiên giới nô dịch, không có tương lai... Không lấy cường đại mà kiêu ngạo, không vì nhỏ yếu mà tự ti, sinh mệnh hèn mọn thế nào đi nữa đều có quyền lợi theo đuổi lý tưởng. Vì thế Bạch Mộc Trần lấy phù đạo làm căn cơ, sáng tạo ra phương pháp tu luyện độc đáo "Tiên Ấn" cho Tán tiên, do đó khai sáng một cái kỷ nguyên Tán tiên hoàn toàn mới.

Tiên Ấn là bộ tiểu thuyết thứ hai của Tử Mộc, cách hành văn cùng tình tiết đều có tiến bộ rất lớn, hy vọng mọi người có thể thích truyện như từng yêu thích "Thương Thiên". Nếu ai từng yêu thích "Thương Thiên" thì không thể bỏ qua tác phẩm này.
tiên cung

Tiên Cung

Đả Nhãn Dịch
Một thiếu niên thân hình gầy yếu, mặt tái nhợt như tờ giấy trắng. Bước chân của hắn lảo đảo vô lực, thân hình lắc lư không vững, nhìn qua có cảm giác chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể đem hắn đẩy ngã. Đôi bàn tay bẩn thỉu của hắn đang nắm chặt một cái bao tải. Thiếu niên đứng trước cửa Trân Dược Phường thở khẽ vài tiếng, sau đó xoay người bước vào trong cửa hàng. Bao tải bị hắn đặt dưới chân, cánh tay run run lấy ra một chiếc khăn tay có thuê một đoá hoa màu đen, chầm chậm lau hết mồ hôi trên trán. 

Hắn là Diệp Đồng. Hiện tại hắn vừa là đồng tử, cũng là chủ nhân duy nhất của Trân Dược Phường. Diệp Đồng nắm lấy khăn tay, ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu trước mặt. Đôi mắt vốn trong trẻo của hắn dần hiện lên vẻ phức tạp. Hắn thống hận nơi đây, nhưng lại không muốn rời bỏ. Nơi này đối với hắn giống như Địa Ngục, nhưng đồng dạng lại là một chốn bình an với hắn. Một lão nhân lưng còng, bộ dáng gần đất xa trời, tay chống quải trượng đầu rồng, tập tễnh bước vào cửa. Thanh âm của lão trầm thấp khàn đặc, nhìn bề ngoài giống như là không sống tiếp được vài năm nữa. Ánh mắt của Diệp Đồng trở lại vẻ ban đầu, miệng ho khan vài tiếng. Hắn vội lấy khăn tay lau đi vết máu đen vừa tràn ra khoé miệng, một tay giơ chiếc bao tải lên...

Tủ truyện