{{ msgSearch }}

Sắp xếp:
vì sao đêm ấy

Vì Sao đêm ấy

Bạn đang đọc truyện Vì Sao Đêm Ấy của tác giả Na Chích Hồ Ly. Tới canh tư, Linh Túc cung tĩnh lặng như tờ.

Thiên hạ đương thời, ma đạo ngông cuồng. Thân là tiên tông, Linh Túc cung ắt phải đứng lên chống lại. Nhiều năm liên tục chinh chiến trong các trận lớn nhỏ không nghỉ, hôm trước lại vừa trải qua một trận quyết chiến, tất cả các đệ tử quá mỏi mệt, mọi người đều đã đi ngủ từ sớm.

Lúc mọi người đang ngủ say, có một chàng trai khẽ khàng đứng dậy, đi vào thánh địa của cung.

Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm Gió Xuân Vô Tình hay Vật Trong Ao của cùng tác giả.
vì sao nơi này có anh

Vì Sao Nơi Này Có Anh

Vũ trụ là một khoảng không gian bao la, một khúc thời gian bất tận và như thể mênh mông vô hạn. Đó là kết tinh của nhiều khoảng không gian được ví như thiên hà. Nơi thiên hà chứa hàng vạn ngôi sao ấy lại được gọi là dải ngân hà. Nó xuất hiện trên bầu trời như một dải sáng dài mờ ảo xoắn chặt vào trái tim của vũ trụ. Một dòng sông trắng bạc được các tinh hoa vũ trụ tạo thành, bảy món thần khí cùng những quyền năng thiên mạch khác nhau và rồi nắm giữ chúng chính là bảy vị thần được trời đất ban tặng cho nhân loại. 

Nam nhân quyền uy đang ngồi vững chắc trên chiếc ngai vàng sáng loáng và được gọi với cái danh hiệu hoàng đế đó chính là chủ nhân của thiên địa. Người nắm giữ vị trí tối cao của vũ trụ. Nhìn chàng có vẻ như là một nam nhân trẻ trung, nhưng tuổi của chàng thì quá là tối cao rồi, không hơn không kém 4568 tỷ. Thế nhưng chàng lại mang trên gương mặt bí ẩn một chiếc mặt nạ sắt, không thể ngắm được dung nhan của chàng, chỉ có thể nghe giọng của chàng và nhìn được vóc dáng của chàng, một thân hình cao lớn chứa đầy tinh cậy. Đó là vị hoàng đế được mọi người tôn sùng và kính trọng, xưng danh với niên hiệu Ánh Vương, tự Hoàng Kim Đế.
vi sư không thích rắn

Vi Sư Không Thích Rắn

Bạn đang đọc truyện Vi Sư Không Thích Rắn của tác giả Vô Diện Nhân. Y nói mình là nông phu tầm thường, thân phận thật lại là yêu tôn.

Y nói y không bao giờ giết kẻ vô tội, hắn tin. Nhưng sự thật...y treo cổ ba vạn chư thần trên cây.

Y nói y tuyệt đối không thương tổn hắn, hắn tin. Nhưng sự thật...y đè hắn ra làm ngày ngày đêm đêm.

Phong Tự gào thét: Khốn nạn! Miên Viễn, ngươi rốt cuộc có nói được lời nào đáng tin hay không hả?

Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm Diêm Vương Canh Ba hay Đại Sư, Độ Ta Kiếp Này của cùng tác giả.
vi sư phụ FULL

Vi Sư Phụ

Phù Hoa Dịch
Bạn đang đọc truyện Vi Sư Phụ của tác giả Phù Hoa. “Ta dẫn Bảo Ca Nhi vào thành may y phục, ngươi ở nhà chăm sóc đàn gà vịt và con heo nái cho tốt, làm luôn những việc trong nhà và đừng quên lên núi hái một ít củi, trong nhà hết củi đốt rồi… ngươi có nghe không con nha đầu chết tiệt kia!”.

Người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị, chỉnh tề nhìn tiểu nha đầu trước mặt không biết có nghe thấy những lời mình nói hay không, hai lông mày nhíu lại như muốn bước tới nhéo nàng.

Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Thất Nghiệp Sau Ta Đổi Nghề Sang Tu Tiên hay Làm Dâu Hào Môn Tuyệt Không Nhận Thua.
vi sư tới đón ngươi, vi sư sợ lạnh

Vi Sư Tới đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

JoyD Dịch
"Haizzz...Ngươi không nhớ gì cũng phải, vừa mới chết thảm, hồn phách vẫn còn đang rối loạn. Để ta nói cho ngươi biết. Ta là Hắc Lang, là sủng vật của Diêm Quân vương gia. Địa vị cũng không nhỏ. Con người bình thường các ngươi không thể nào thấy được một cái móng của ta. Trừ những người có căn cơ đặc biệt, khi đã tận số cần đích thân Vương gia tới đón, may ra mới có cơ hội diện kiến ta đấy”. Nói đến đây tiểu Hắc Lang ngừng lại một chút, nhoẻn miệng cười đắc ý rồi mới nói tiếp.

“Trên người ngươi tích tụ tử khí khá nặng, nhưng rõ ràng ngươi còn chưa tận số, việc này ta cũng không rõ lý do. Vừa rồi nhân lúc Vương gia còn ngủ, ta mới lén tới đây xem thử. Chẳng ngờ có chút sai sót mà khiến ngươi bỏ mạng". Ánh mắt giảo hoạt của tiểu Hắc lại có chút mất tự nhiên. Tử Chiêu phải mất một lúc mới thực sự tiêu hoá được thông tin trên, sau đó bốc hoả, hai tròng mắt như long lên, tức giận gào thét: "Chưa tận số. Chết tiệt, là ta chưa tận số ngươi đến xem ta làm cái gì? Ngươi không mò đến cớ sao ta lại phải chết đau đớn thế kia? Ta mới 23 tuổi. Quá trẻ, là quá trẻ đó. Con chó đen đúa chết tiệt".

Tiểu Hắc cũng có chút áy náy nên cũng hạ giọng: “Được rồi, được rồi. Ta biết do ta ngươi mới ra nông nỗi này. Ta rất có trách nhiệm nếu không cũng sớm bỏ đi từ lâu rồi. Chẳng phải ta ở đây để giúp ngươi sao?” “Giúp ta? Ngươi có cách cho ta sống lại sao? Nhanh nhanh lên, họ đang đem thân thể ta đi rồi” Miệng nói, chân lại định đứng dậy đuổi theo.
vị thái tử què kia đứng lên hôn ta FULL

Vị Thái Tử Què Kia đứng Lên Hôn Ta

Trong một gian nhà lá cũ nát, một lão già nằm ở trên giường được tấm gỗ lát thành, mà một đầu treo con ngươi lão hổ bạch ngạch co rúc ở một bên cạnh, lẳng lặng mà trong coi lão nhân. Lão nhân trên giường sắc mặt khô vàng, lồng ngực đơn bạc không ngừng phập phồng, đã là hít vào khí ít, ra khí nhiều. "A Mãn... A Mãn..." Lão nhân khàn giọng mà hô. Chỉ chốc lát, thiếu niên cả người đạo phục đơn bạc đẩy cửa tiến vào. Thiếu niên khuôn mặt tuấn tú, nửa bên gò má lại sưng đỏ, búi tóc mơ hồ có chưởng ấn.

"Sư phụ..." Thiếu niên e sợ đáp lại. Hắn bước ra một bước, cuối cùng liền dừng chân, sợ hãi đứng ở cạnh cửa. "Ngu xuẩn, đại phu đâu?" Lão nhân ho mãnh liệt vài tiếng, lão đã bệnh đến giai đoạn cuối, ngữ khí lại vẫn thập phần không tốt "Nhanh đi tìm đại phu! Không tìm được... Không tìm được thì không nên quay lại..." Thiếu niên tên gọi A Mãn vội vã liền lùi ra. Tìm đại phu? Đi đâu tìm đại phu đây? A Mãn đi ra nhà tranh gấp đến độ sắp khóc, không biết nên làm thế nào cho phải.

Bọn họ không nên xuống núi! Sư phụ hắn là vang danh người tu đạo một phương, mấy chục năm ẩn cư trong núi sâu tu luyện, vô luận quan to hiển quý từ đâu tới muốn mời sư phụ hắn xuống núi, sư phụ đều đóng cửa không gặp. Lần này xuống núi, đây là nển mặt mũi hoàng thượng đi ra ngoài xem bênh cho Thái tử.
vi thần FULL

Vi Thần

Thôi Húc Minh là con nhà quyền quý nuôi trí lớn, một lòng thi trạng nguyên ghi danh bảng vàng và cưới được đại mỹ nhân về làm vợ. Đó là kế hoạch hoàn hảo mà hắn đã tự dựng ra cho mình, nhưng người tình không bằng trời tính khi giữa đường xuất hiện một Tề Gia khờ khạo bám theo hắn. Tề Gia không biết tiến thủ cũng không biết nịnh hót, không viết chữ nghĩa nhìn đường nào cũng không có gì tốt. Nhưng khi Thôi Húc Minh gặp khó khăn thì chỉ có hắn ra tay giúp đỡ. Nói chuyện thì lắp ba lắp bắp, làm việc thì chân tay vụng về, Tề Gia ngu ngơ nửa tỉnh nửa mê được Thôi Minh Húc cứu.

Thôi Minh Húc ư, là Thôi Minh Húc mà người kia thường núp sau cây cột len lén nhìn ngắm. Có thể nào… Làm bằng hữu với hắn ư? Tề Gia nuôi hi vọng… Con cọp kiêu ngạo nhưng luôn không gặp may chạm mặt con thỏ nhát gan sợ sệt, chuyện gì sẽ xảy ra đây? Liệu bọn họ sẽ ăn sạch nhau rồi đến với nhau? Hay cứ như trò chơi rượt đuổi? Ta rượt ngươi chạy...
vi thần rất bận FULL

Vi Thần Rất Bận

Hai nhân vật chính cực moe của truyện là Hoàng đế và thừa tướng( thừa tướng công x đế vương thụ). Hồi tiểu thụ vẫn còn là thái tử thường đi tiểu quan quán, cơ duyên xảo hợp gặp được tiểu công cũng đi phiêu kỹ, sau đó hai người hợp mắt nhau, có rồi "lần đầu tiên" (gạo đã nấu thành cơm). Rồi một lần bất ngờ gặp lại tình cũ trong hoàng cung, biết được công kỳ thực là tân khoa trạng nguyên, thế là thụ bắt đầu hạ thủ ngáng chân công hòng che đậy chuyện xấu của mình  (sát nhân diệt khẩu, ghê quá ><).

Cuối cùng chịu hết nổi, công hết cách phải tìm tới thụ, hai người xem như là lấy thân phận pháo hữu (???!!!) mà... củi khô lửa bốc ( tình nồng ý đậm nổi lên ).  Sau lại trải qua "trúc mã của công tìm đến công, thụ ăn dấm" + "thụ cùng đại tướng quân chơi cờ, công ăn dấm" và một loạt sự kiện vân vân khác , rốt cục công thụ chính thức HE. "Bệ hạ: "Thừa tướng ! Nếu hôm nay ngươi dám xuống khỏi giường ta, ngày mai ta sẽ đi Mộ Vân hiên!"

Thừa tướng: "Nơi đó ấy à? Một năm trước vi thần đã sai người niêm phong rồi" Bệ hạ: "Ngươi! Trẫm muốn thôi quan ngươi!" Thừa tướng: "Mọi chuyện theo ý người" Bệ hạ: "Ngươi! Ngươi mơ thật đẹp! Trẫm lại chẳng thôi ngươi, trẫm phạt bổng lộc ngươi..."
vị thế tử phi giống với vương phi quá cố của ta

Vị Thế Tử Phi Giống Với Vương Phi Quá Cố Của Ta

Văn án:

 

Ở Biện Kinh, các cô nương đều biết rằng: Lấy chồng thì nên lấy Tiểu Vương gia, đừng để lầm lỡ mà gả cho Tạ thế tử.  

 

Thật bất hạnh, ta chính là vị thế tử phi xui xẻo của Tạ Thiệu – kẻ được mệnh danh là đệ nhất công tử ăn chơi ở Biện Kinh.  

 

Sau khi thành thân, cuộc sống hằng ngày của ta là:  

 

Phu quân đi thanh lâu, ta vào bếp.  

 

Phu quân mua hoa khôi, ta quán xuyến hậu viện.  

 

Ta chịu thương chịu khó, chăm chỉ cần cù, một mình sắp xếp chu toàn cả phủ.  

 

Đến mức ngay cả Tạ Thiệu – tên hỗn đản ấy – trước mặt người ngoài cũng phải khen ta một câu:

 

“Phu nhân của ta quả thực là đệ nhất hiền thê ở Biện Kinh.”  

 

Chưa kịp mở miệng khiêm tốn, từ phía sau đã vang lên tiếng nghiến răng nghiến lợi của Tiểu Vương gia:  

 

“Sao ta nhìn thế nào cũng thấy phu nhân nhà Tạ huynh giống hệt Vương phi quá cố của ta vậy?!”  

 
vị tứ sư đệ thường thường chả có gì lạ FULL

Vị Tứ Sư đệ Thường Thường Chả Có Gì Lạ

W Tòng Tinh Dịch
Bạn đang đọc truyện Vị Tứ Sư Đệ Thường Thường Chả Có Gì Lạ full (đã hoàn thành) của tác giả W Tòng Tinh.  Sư phụ ta có bốn đồ đệ, ta xếp thứ tư, trên ta có ba sư huynh. Đại sư huynh Tùy Trăn là Mộc, Thủy song linh căn. Là vị công tử nhẹ nhàng tính tình ôn hòa. Nhị sư huynh Bùi Ứng có Hỏa đơn linh căn, nghe nói từng là đại thiếu gia nhà giàu ở nhân gian.

Tam sư huynh Giang Cận là Phong linh căn, có gương mặt em bé, tính tình cũng có chút trẻ con. Nhưng ta lại là một phế linh căn vô dụng. Ta khác với các sư huynh, các sư huynh lên núi bái sư là vì thành tiên, mà ta chỉ là vì kiếm miếng cơm ăn. Sư phụ thu ta làm đồ đệ không phải vì ta có linh căn lợi hại mà vì bát tự ta kì lạ, tựa hồ mệnh trung chú định sẽ trở thành đồ đệ thứ tư của ông. Lại nhìn ta đầu óc linh hoạt tay chân lanh lẹ, thích hợp thay ông quét dọn phòng.

Bên cạnh đó, cũng có những truyện, thể loại hoặc tác giả vô cùng hay và hấp dẫn khác mà bạn đừng nên bỏ lỡ như yến thanh ti hay truyện 21+.
vị ương FULL

Vị ương

Bạn đang đọc truyện Vị Ương của tác giả Ô Ngang Vi Vương. Năm thứ ba tôi thành thân với Tạ Dung Khâm, bạch nguyệt quang của hắn chết đi sống lại.

Cả nước đều biết, lúc hoàng đế bệ hạ trẻ tuổi của bọn họ vẫn còn là thái tử, trong lòng hắn có một cô nương.

Cô nương đó người đẹp tâm thiện, từng xả thân cứu thái tử điện hạ ba lần.

Mệnh cách của nàng ta vững chắc biết bao, ba đao đều không chết, nhưng lại bị một quận chúa ngang ngược là tôi hại chết.

Ồ, không thể nói là hại chết.

Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Hôn Nhân Sau Màn Kịch hay Từ Thôn Nữ Thành Phượng Hoàng.
vị vãn FULL

Vị Vãn

Cảnh Hành Dịch
Vị Vãn là một cô nương đáng thương, nếu không nói là bất hạnh. Nàng từ nhỏ đã là một tiểu thư khuê các, nhưng lớn lên phải trải qua bi kịch của gia đình, chứng kiến cả nhà chết đi trong biển lửa. Mang mối thù của gia đình bên mình, nàng quyết tâm phải bắt kẻ thù phải đền tội. Mà kẻ thù của nàng, cũng chính là người mà sau này nàng yêu tha thiết. Đứng trước thù hận của gia tộc và tình yêu sâu sắc của đời nàng, nàng phải làm sao để kiếp này trôi qua thanh thản.

 

Có lẽ đây là trừng phạt trên trời đối với nàng, trừng phạt sự yếu đuối của nàng, sự tự tôn buồn cười của nàng, sự ngoan cố và quật cường của nàng. Nói cái gì quay đầu quá khó khăn, nói cái gì quay đầu quá muộn, giờ khắc này đều đã vô dụng rồi... Tất cả đều đã không kịp. Ngàn dặm xa xôi, ngân hà tối tăm, nhất định là y đến vò nát hư không và cô đơn sâu trong đáy lòng nàng, cũng là người mang đến đau thương và mất mát cho cuộc đời nàng... Là y... Mà sinh mệnh của nàng, được triệt chứa đầy, hoàn chỉnh phong phú. Người mà đã ngẩng cao đầu cương trực nói với nàng:

 

'Thà phụ mùa xuân, trái tim vẫn luôn hướng về phía Vãn. Tìm tìm kiếm kiếm, thà rằng phụ mùa xuân, chỉ là vì chờ một lần ngoái đầu nhìn lại. Truyện Vị Vãn của tác giả Cảnh Hành là câu chuyện như lời thức tỉnh những ai có yêu thương nhưng lại không trân trọng. Mời các bạn đón đọc truyện ngôn tình ý nghĩa này.
viêm ngữ FULL

Viêm Ngữ

Vi Sinh Noãn Dịch
Bạn đang đọc truyện Viêm Ngữ của tác giả Vi Sinh Noãn. Sử ghi: Nguyên đế Hakutoku cương nghị quả quyết, tàn sát bại tướng, cuối cùng lại bị ám sát. Trưởng tử Hakuyuu, thứ tử Hakuren chết trong hỏa hoạn. Nguyên hậu Gyokuen kết hôn với Hoàng thái đệ Koutoku, Hoàng thái đệ lên ngôi, đời sau xưng là Trọng Đế. Trọng Đế ngu ngốc, chính sự bị Trọng Hậu Gyokuen khống chế.

Sử ghi: Trưởng tử của Trọng Đế là Kouen, sau là Viêm Đế. Viêm Đế từ nhỏ tòng quân, biết cách dùng người, binh pháp mưu lược không gì không biết, anh dũng quần võ thiện chiến, năm nhược quán (20 tuổi) bình định Tenka, vẽ lại góc bản đồ đế quốc, tên Bình nguyên Cực đông.

Sử ghi: Đông Phương đã định, Viêm Đế tiến về phía Tây, kế cao, đánh bại Cao nguyên Tensan và Vương quốc Balbadd....

Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Gửi Kẹo Hỷ Cho Cậu hay Em Ngọt Nhưng Không Ngấy.
viên ngọc kề bên FULL

Viên Ngọc Kề Bên

Lưu Quang trước giờ vẫn luôn lạnh nhạt hững hờ, nhưng khi cười, nét mặt hiển hiện vẻ ấm áp dịu dàng, đường nét bình thường chợt tỏa ánh sáng nhàn nhạt, khiến kẻ khác không nhịn được muốn nhìn ngắm nhiều một chút. Có dung nhan tuấn mỹ thì sao? Một tùy tùng nhỏ bé ở chốn thiên giới tranh chấp không ngừng này thì cũng chỉ như một hạt cát nhỏ bé không đáng lưu tâm. Nhưng có ai có thể đoán được một kẻ tưởng như tầm thường đó vậy mà sau này sẽ tạo nên một hồi gió tanh mưa máu giữa chốn thiên giới? 

Một mình ngạo nghễ đứng giữa trời đất bao la, ánh mắt lạnh lùng ngắm nhìn chúng sanh bên dưới. Khi xưa y chỉ là một viên minh châu nhỏ bé bên cạnh Bạch Hổ tướng quân, nhờ hấp thu tiên khí mà tu luyện thành hình người, vốn chỉ mong được một đời an ổn ở bên hắn, mong chiếm được một chút tình cảm của đối phương. Chỉ là đây là điều xa vời thế nào chứ? 

Biết rất rõ người đó sẽ không bao giờ để tâm tới mà vẫn ôm hy vọng hão huyền cũng thật đáng nực cười. Cho đến khi y gặp được hắn, Nhị hoàng tử cao quý của thiên giới, chính hắn đã làm thay đổi tình cảm tuyệt vọng bấy lâu nay của y. Một đường cùng nhau sánh vai mà thống trị tam giới, dựa dẫm vào nhau để sinh tồn.
viễn sinh truyền kỳ

Viễn Sinh Truyền Kỳ

Ngôn Tà Dịch
Nữ chính - Sở Tử Ngôn, lẻ loi một kiếp cho đến kiếp này gặp được chân tình nhất quyết không xa rời. Kiếp trước nàng là một công chúa cao quý nhất thiên hạ. Từ khi sinh ra nàng đã là con của Hoàng hậu, có một ca ca hết mực yêu thương, muốn quyền có quyền, muốn thế có thế. Vậy mà lại bị muội muội của mình hãm hại chỉ vì lòng ghen ghét đố kị. Kiếp này nàng xuyên không về trở thành một cô bé 13 14 tuổi, trường bào bạch sắc thanh nhã, nương mị mục tú, tuy không mang vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại như toả ra ngàn vạn ánh hài quang rực rỡ khiến người khác phải chú ý ngắm nhìn. 

Hắn - Ngân Phách, biết đến nàng bởi một lời nguyền để rồi tình yêu đó bùng cháy đến xương cốt không còn. Hắn mang một vê đẹp vô cùng mị hoặc, đôi mắt đẹp như muốn hãm sâu tất cả mọi thứ vào trong, thân hình thon dài, hoàn mỹ tựa như cây tùng vững chắc không quản phong ba, khuôn mặt  cương nghị , đôi môi mỏng gợi cảm nhưng lại nhếch lên một nụ cười băng lãnh như ác quỷ, tóc bạch kim buông thả tự nhiên, tung bay tự nhiên theo từng cử động, phong hoa tuyệt đại là đây.

Hai con người xa lạ đến với nhau bởi sợi dây định mệnh mờ mịt. Biến cố xảy ra, mười năm xa cách, một người điên cuồng biến cường, một người cố chấp đợi chờ. Ai vì ai mà đau lòng?  Sự bao dung, chiếu cố cùng sủng nịnh của hắn dành cho nàng là không ai có thể so sánh. Sự bảo hộ, hi sinh của nàng đối với hắn ngôn từ há có thể diễn tả hết. Khoảnh khắc gặp lại, đời đời kiếp kiếp một đôi người, bất ly bất khí, vĩnh viễn không xa rời.

Hắn và nàng chính là nhất kiến chung tình.
viên tam công tử trọng sinh FULL

Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

Mạc Chu Dịch
Hỏi thế gian tình là gì, mà sao ai cũng phải chìm trong đau khổ? Trao trọn vẹn trái tim cho một người, liệu có nghĩa lý gì hay không? Chung thủy, tại sao lại khó khăn đến vậy? Cứ ngỡ cả đời này sẽ bên nhau, vậy mà thời gian cũng có thể làm phai mờ đi hết thảy. Giá như không gặp nhau thì sẽ không yêu, lại càng không đau như bây giờ.

Viên Tri Mạch và Dung Tầm lấy nhau, nhưng sau hai năm tình nghĩa, y đã không thể nào giữ được trái tim của hắn. Hắn giống như con chim lớn bay lượn trên bầu trời tự do, không hề có điểm dừng. Còn y lại giống như con chim non bị nhốt trong lồng sắt. Nhìn hắn tự do ngoài kia, y bất lực. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Đối với hắn, y chẳng là gì cả. Hắn bỏ mặc y, để y cô đơn, để rồi sau khi chết đi, cả hai đều chỉ hy vọng nếu có kiếp sau sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Thời điểm y quay lại năm tháng xưa, Viên Tri Mạch lại nhìn y với ánh nhìn của tình yêu thương vô hạn, lại vô thức khiến trái tim y một lần nữa rung động thật sâu thật sâu. Hắn và y, liệu còn có thể cùng nhau chung bước? Hay mỗi người sẽ là cách biệt tựa trăm năm?

Tủ truyện