138
Chương
0
Đọc
1 ngày trước
Khương Vãn vừa mở mắt ra, liền phát hiện mình đã xuyên không.
Gió lùa qua khung cửa sổ mục nát, căn phòng cũ kỹ, lạnh lẽo đến mức nàng run cầm cập. Bên cạnh, một bé gái gầy gò, da dẻ xanh xao, co ro kéo nhẹ tay áo nàng, ánh mắt tràn đầy mong chờ, bàn tay nhỏ bé đặt lên bụng, không nói một lời nhưng rõ ràng đang tỏ ý rằng con bé rất đói.
Khương Vãn ngẩn ra, mất một lúc mới tiêu hóa được tình cảnh trước mắt. Nàng đã xuyên thành một người đàn bà chanh chua ở nông thôn thời cổ đại.
Mà cái "người đàn bà chanh chua" này, nhà nghèo rớt mồng tơi, bữa ăn chỉ có rau dại nấu loãng như nước lã, đồ dùng toàn thứ rách nát chắp vá. Bên cạnh có một cô em chồng nhỏ bé, lại còn là một người câm, chẳng nói được câu nào. Còn phu quân của nàng… ừm, đang nằm trên giường bệnh, thở còn yếu hơn ngọn đèn trước gió.
Khương Vãn: "…" Sao lại có cảm giác mình vừa bị ném vào chương trình trải nghiệm cuộc sống nghèo khổ vậy trời?
Nhưng đói thì vẫn là đói, nàng không thể để bụng mình réo ầm ĩ mãi được. Nghĩ vậy, Khương Vãn hít sâu một hơi, kéo tay áo lên. Dù gì nàng cũng có tay, có đầu óc, chẳng lẽ còn sợ chết đói?
Tạ Dực, con trai Hình Bộ Thượng Thư, từ nhỏ đã là tài năng xuất chúng, danh chấn kinh thành. Hắn từng là thiếu niên rực rỡ nhất hoàng đô, là ánh trăng sáng trên bầu trời đầy sao.
Nhưng vận mệnh trêu đùa, hắn bị hãm hại, trở thành kẻ tội đồ của triều đình. Đến năm ba mươi tuổi, hắn giết cha, sát hại huynh đệ, khiến cả Tạ gia bị tru di. Cuối cùng, hắn cũng bỏ mạng trong biển lửa, để lại một tấm bia đá trước cửa nhà, trở thành cái tên bị người người phỉ nhổ.
Thế mà khi mở mắt ra lần nữa, Tạ Dực phát hiện mình đã trở về năm mười tám tuổi.
Lúc này, hắn vẫn còn là một thiếu niên non trẻ, vừa bị mẹ kế giăng bẫy, chặt đứt đường làm quan, bị đày ra biên cương cùng muội muội ruột thịt. Chưa dừng lại ở đó, hắn còn bị ép cưới một nữ nhân khét tiếng chua ngoa – Khương Vãn.
Nếu hắn nhớ không lầm, đời trước, nữ nhân này đã ôm tiền trong nhà bỏ trốn cùng gã đàn ông khác, để mặc muội muội hắn lâm vào cảnh khốn cùng. Đến khi hắn tìm được muội muội, nàng đã hóa thành một nắm xương tàn.
Nghĩ đến đó, sát khí trong mắt Tạ Dực chợt lóe lên. Hắn vừa định rút đao xử lý người đàn bà kia, thì bỗng nhiên cánh cửa "két" một tiếng mở ra.
Khương Vãn cười híp mắt, bưng một bát canh nóng hổi đến bên giường, nhẹ giọng gọi:
"Phu quân, chàng tỉnh rồi sao? Mau uống một ngụm cho ấm người nào~"
Tạ Dực: "…"
Hắn nắm chặt chuôi đao, cảm thấy có gì đó… sai sai.