{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Sắp xếp:
xuyên sách: nữ phụ pháo hôi tìm đường sống FULL

Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm đường Sống

Lục Vân Sơ một ngày nọ xuyên vào truyện, trở thành nữ phụ độc ác si mê nam chính, muốn dùng thuốc cưỡng bức nam chính, nhưng vô tình lại hại đến đệ đệ ốm yếu của nam chính, cuối cùng phải gả cho hắn.

Trong truyện, nam phụ tuyến phụ này chỉ là một nhân vật công cụ, tồn tại chỉ để nữ phụ độc ác sau khi gả cho hắn có thể ngăn cản nam nữ chính phát triển tốt hơn.

Trong truyện chỉ có vài nét phác họa về hắn: không thể nói, khó nuốt thức ăn, đầy thương tích.

Sau khi nữ phụ gả cho nam phụ, trút hết oán giận lên đầu hắn, hận không thể hành hạ hắn đến chết.

Nghĩ đến đây, Lục Vân Sơ đá tung cánh cửa đóng chặt.

Văn Triển vừa mới nôn xong, vì sợ bị Lục Vân Sơ chê ghét nên cố ý cài then cửa, thấy nàng đá cửa xông vào, mặt tái nhợt, luống cuống bò về phía bóng tối.

Lục Vân Sơ chậm rãi tiến đến gần hắn, khi hắn run rẩy đến mức gần co giật, nàng dịu dàng nói: "Đã nôn xong chưa? Ta nấu cháo rau, chàng có muốn ăn một bát không?"

 
xuyên thành ác phụ? ta chỉ muốn làm giàu nuôi chồng

Xuyên Thành ác Phụ? Ta Chỉ Muốn Làm Giàu Nuôi Chồng

Khương Vãn vừa mở mắt ra, liền phát hiện mình đã xuyên không.

Gió lùa qua khung cửa sổ mục nát, căn phòng cũ kỹ, lạnh lẽo đến mức nàng run cầm cập. Bên cạnh, một bé gái gầy gò, da dẻ xanh xao, co ro kéo nhẹ tay áo nàng, ánh mắt tràn đầy mong chờ, bàn tay nhỏ bé đặt lên bụng, không nói một lời nhưng rõ ràng đang tỏ ý rằng con bé rất đói.

Khương Vãn ngẩn ra, mất một lúc mới tiêu hóa được tình cảnh trước mắt. Nàng đã xuyên thành một người đàn bà chanh chua ở nông thôn thời cổ đại.

Mà cái "người đàn bà chanh chua" này, nhà nghèo rớt mồng tơi, bữa ăn chỉ có rau dại nấu loãng như nước lã, đồ dùng toàn thứ rách nát chắp vá. Bên cạnh có một cô em chồng nhỏ bé, lại còn là một người câm, chẳng nói được câu nào. Còn phu quân của nàng… ừm, đang nằm trên giường bệnh, thở còn yếu hơn ngọn đèn trước gió.

Khương Vãn: "…" Sao lại có cảm giác mình vừa bị ném vào chương trình trải nghiệm cuộc sống nghèo khổ vậy trời?

Nhưng đói thì vẫn là đói, nàng không thể để bụng mình réo ầm ĩ mãi được. Nghĩ vậy, Khương Vãn hít sâu một hơi, kéo tay áo lên. Dù gì nàng cũng có tay, có đầu óc, chẳng lẽ còn sợ chết đói?

Tạ Dực, con trai Hình Bộ Thượng Thư, từ nhỏ đã là tài năng xuất chúng, danh chấn kinh thành. Hắn từng là thiếu niên rực rỡ nhất hoàng đô, là ánh trăng sáng trên bầu trời đầy sao.

Nhưng vận mệnh trêu đùa, hắn bị hãm hại, trở thành kẻ tội đồ của triều đình. Đến năm ba mươi tuổi, hắn giết cha, sát hại huynh đệ, khiến cả Tạ gia bị tru di. Cuối cùng, hắn cũng bỏ mạng trong biển lửa, để lại một tấm bia đá trước cửa nhà, trở thành cái tên bị người người phỉ nhổ.

Thế mà khi mở mắt ra lần nữa, Tạ Dực phát hiện mình đã trở về năm mười tám tuổi.

Lúc này, hắn vẫn còn là một thiếu niên non trẻ, vừa bị mẹ kế giăng bẫy, chặt đứt đường làm quan, bị đày ra biên cương cùng muội muội ruột thịt. Chưa dừng lại ở đó, hắn còn bị ép cưới một nữ nhân khét tiếng chua ngoa – Khương Vãn.

Nếu hắn nhớ không lầm, đời trước, nữ nhân này đã ôm tiền trong nhà bỏ trốn cùng gã đàn ông khác, để mặc muội muội hắn lâm vào cảnh khốn cùng. Đến khi hắn tìm được muội muội, nàng đã hóa thành một nắm xương tàn.

Nghĩ đến đó, sát khí trong mắt Tạ Dực chợt lóe lên. Hắn vừa định rút đao xử lý người đàn bà kia, thì bỗng nhiên cánh cửa "két" một tiếng mở ra.

Khương Vãn cười híp mắt, bưng một bát canh nóng hổi đến bên giường, nhẹ giọng gọi:

"Phu quân, chàng tỉnh rồi sao? Mau uống một ngụm cho ấm người nào~"

Tạ Dực: "…"

Hắn nắm chặt chuôi đao, cảm thấy có gì đó… sai sai.
xuyên thành cục cưng của nhân vật phản diện

Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện

Vì cứ ba mình, Úc Viên Viên xuyên sách thành bé gái ba tuổi rưỡi.

Ở trong sách, ba cô là một nhân vật phản diện tà ác, người anh đắc tội còn nhiều hơn số hạt cơm mà cô ăn, kết cục chết không toàn thây.

Vì thế cô cố gắng thay đổi cốt truyện, muốn ba trở thành người tốt.

Úc Viên Viên khóc thút thít: “Ba đừng làm chuyện xấu!”

Úc Cẩm Kiêu đang muốn dìm người xuống biển: “... Không phải, ba chỉ muốn đưa chú đi bơi thôi.”

Một tay Úc Viên Viên kéo phao bơi ra, một tay nắm lấy vạt áo anh: “Vậy Viên Viên và ba bơi cùng nhau!”

Úc Cẩm Kiêu: “...”

Vì không muốn cô có suy nghĩ lệch lạc, Úc Cẩm Kiêu cố gắng áp chế làm người tốt, nhưng mỗi ngày đều có đám cặn bã có ý xấu với cục cưng của anh.

“Úc tiên sinh, hôm nay trong nhà trẻ có hai đứa bé đánh nhau vì muốn kết hôn với tiểu thư nhà anh.”

“Úc tiên sinh, ảnh đế mới nổi hôm nay lặng lẽ dỗ tiểu thư gọi anh ta là ba.”

“Úc tiên sinh, Ái Đậu nổi tiếng toàn cầu muốn hẹn tiểu thư đi chơi.”

Úc Cẩm Kiêu nghĩ rằng mình nên phòng ngừa thừa còn hơn thiếu, vất vả lắm mới nuôi được cô con gái này, kết quả khi quay đầu lại: A! Có trộm!

Nhân vật phản diện hung ác tàn nhẫn, người người kính sợ kia đang vây quanh Úc Viên Viên, một bên cầm kẹo đường một bên dỗ: “Viên Viên, con đừng giận nhé?”

 
xuyên thành nàng dâu cầu được ước thấy FULL

Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu được ước Thấy

Một cơn sóng thần dữ dội, khiến Giang Du Du từ một tiểu thư khuê các giàu sang phú quý, số phận long đong, xuyên không vào một cơ thể xui xẻo thời cổ đại.

Nàng năm một tuổi va đầu sứt trán, ba tuổi gãy chân, năm tuổi bị sóng cuốn, bảy tuổi mất cha, nhà cửa xơ xác tiêu điều, tỷ tỷ dung mạo tầm thường, đệ đệ khờ khạo, lại thêm nãi nãi cực phẩm luôn rình rập.

Giang Du Du sau khi xuyên không chỉ đành gắng gượng xoay chuyển càn khôn, trước tiên đấu với nãi nãi độc địa, hủy hôn ước, kế đến lấp đầy bụng rồi tìm cách làm giàu. Vốn tưởng quá trình này gian nan trắc trở, nào ngờ…

"Ước gì có thể nhặt được ít cá."

"Ước gì có thêm trứng gà và một đĩa thức ăn."

"Ta nghĩ ta cũng có thể tìm được ngọc trai lớn."

Ban đầu chỉ là những lời ước ao vu vơ, ai ngờ tất cả đều thành hiện thực?

"Có bản lĩnh thì cho tiền rơi từ trên trời xuống đi."

Đùng đùng đùng, sân nhà Giang gia bỗng đổ mưa thỏi bạc.

Giang Du Du sống một cuộc sống sung túc đủ đầy, nuôi trồng thủy sản, chế biến sản phẩm... chẳng có gì nàng không làm được, y phục và nhà cửa của Giang gia được thay đổi hết lần này đến lần khác.

Thiếu niên tướng quân Thẩm Dã Vọng hốt hoảng: "Nương tử, chúng ta là thanh mai trúc mã, việc này không thể đổi thay!"
xuyên vào mạt thế: nữ phụ trà xanh giả bộ đáng thương

Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ đáng Thương

Chân Lục Trà, một nữ diễn viên hạng hai, xuyên vào vai nữ phụ trà xanh trong một cuốn tiểu thuyết tận thế.

Đắc tội với nữ chính, bị zombie cắn chết.

Chân Lục Trà nói: “Bắt đầu ở địa ngục thì sao, tôi vẫn có thể sống thêm trăm năm nữa!”

Cảnh 1:

Chân Lục Trà đã kích hoạt hệ thống trà xanh, chỉ cần tích lũy đủ điểm trà xanh, cô có thể đổi lấy các hộp quà sinh tồn của hệ thống.

Vì vậy, Chân Lục Trà ngày càng trở nên ngọt ngào và yếu đuối.

“Chị ơi, chị tốt với anh ấy quá ~ Em cũng muốn tìm được bạn trai tốt như anh ấy~”

“Các anh làm như vậy, em sợ quá, huhu~”

Từ đó, ai cũng biết rằng trong đội Ảnh Tức có một cô gái yếu đuối thích dùng búa.

Cảnh 2:

Kể từ khi có thêm một cô gái yếu đuối, đội Ảnh Tức đã có nhiều thay đổi.

Dưới sự bao vây của âm thanh “huhu” 3D sống động của Chân Lục Trà, các thành viên đều nói: Nếu tôi có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt tôi, đừng bắt tôi phải nghe “huhu” mỗi ngày.

Còn Tạ Lam Án dường như rất thích thú, anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, mỗi lần đều cười thật tươi.
xuyên về thập niên 70: trở thành chị dâu của nam chính FULL

Xuyên Về Thập Niên 70: Trở Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Tên gốc: Hán Việt: Thất linh chi xuyên thành nam chủ tha tẩu tử.

Tốc độ: Lết từng chương ^^ 

(tình yêu nào hóng quá thì qua convert đọc tạm, mà đừng quên tui nha ^^)

Văn án:

Lâm Uyển xuyên không vào một câu chuyện về thời đại cũ, nơi cô trở thành cô vợ tội nghiệp bị kẹt trong một gia đình không mấy dễ chịu. Cô phải đối mặt với một bà mẹ chồng ác độc, em dâu lòng dạ đen tối, và một người chồng tuy đẹp trai nhưng lại bị điếc và có tật ở chân. Gia đình bên mẹ đẻ thì ốm yếu, không ai chống lưng, khiến cuộc sống của cô trở nên vô cùng bi đát.

Người ngoài thì bàn tán: "Tiểu tức phụ không chia được gia, thì làm sao mà sống nổi!" Bà mẹ chồng thì lạnh lùng đáp: "Chia gia ư? Cô đừng có mơ!"

Nhưng chẳng bao lâu, bà mẹ chồng lại khóc lóc đòi chia gia!

Lâm Uyển mỉm cười, đáp lại: "Chia gia ư? Bà mơ đi!"

Cô quyết tâm thay đổi cuộc sống, biến thành một cô vợ “ác độc,” giúp cả gia đình hiểu ra rằng sự lười biếng đáng xấu hổ, còn lao động là vinh quang. Ai nấy cũng phải nếm trải cảnh "quỷ khóc sói gào" vì những bài học của cô.

Về sau, Lâm Uyển từ một cô vợ đáng thương lại trở thành thần y, còn người chồng tật nguyền của cô lại đứng dậy được, trở thành một người đàn ông vừa cao vừa đẹp, biết kiếm tiền và yêu thương cô hết mực. Lâm Uyển thảnh thơi gặm hạt dưa, nhìn gia đình nhà chồng hỗn loạn và cười thầm: cuộc sống gia đình thế này mới thật thú vị.

Ghi chú: Đây là một câu chuyện xuyên không, có hệ thống và bàn tay vàng.

Tag: Xuyên qua thời không, Làm ruộng văn, Hệ thống, Niên đại văn
yêu đến hơi muộn cũng chẳng sao

Yêu đến Hơi Muộn Cũng Chẳng Sao

"Cố Uyên, chúng ta ly hôn đi."

 

 

"Hãy trả lại tự do cho nhau."

 

 

Năm thứ sáu đi cùng Cố Uyên, tôi đã đề nghị ly hôn với anh.

 

 

Vừa tan sở về nhà, trên tay vẫn cầm con cá nướng mà anh đã xếp hàng mấy tiếng đồng hồ để mua cho tôi.

 

 

"A Dư? Đừng đùa nữa, ăn cá nướng đi, em không phải rất thích ăn cá nướng sao?"

 

 

Tôi vốn không thích ăn cá nướng.

 

 

Cố Uyên nhìn tôi im lặng một lúc, cuối cùng cau mày, không kiên nhẫn nói:

 

 

"Chúng ta đã như thế này sáu năm rồi, em không thể tiếp tục giả vờ sao?"

 

 

Giả vờ cái gì?

 

 

Giả vờ là người yêu cũ đã qua đời của anh sao?
yêu đương là cái quần què

Yêu đương Là Cái Quần Què

Tên Hán Việt: Đệ nhị xuân

Warning: Truyện có hơi hướng 16+ 1 xíu nhé

Văn án:

(1) Lâm Niệm Sơ từng yêu Lương Thần đến mức muốn khắc tên anh ta lên mọi thứ, từ áo cưới đến mộ bia. Yêu nhau bảy năm, kết hôn ba năm, cô tưởng đời mình như một bộ phim tình cảm lãng mạn, ai dè hóa ra là phim hài kinh dị. Lương Thần cắm sừng cô, lại còn để "Tuesday" mang thai tới tận cửa đòi danh phận. Lâm Niệm Sơ lập tức tung cú đá chí mạng: “Ly hôn! Yêu đương là trò lừa đảo!”

Trình Nghiên thì cũng chẳng khá hơn. Anh từng yêu bạch nguyệt quang như cuồng si, nghĩ rằng người ta là nàng tiên giáng trần, nhưng cuối cùng chỉ nhận được combo lừa tình + dẫm đạp. Từ đó, anh quyết định sống với triết lý: “Yêu đương làm gì, thà nuôi cá vàng còn vui hơn!”

Một ngày đẹp trời, Lâm Niệm Sơ và Trình Nghiên đụng mặt nhau ở quán bar. Hai người độc thân chán đời nhìn nhau, cảm giác như tìm được đồng đội cùng hội cùng thuyền. Sau vài ly rượu và mấy câu chuyện đời tư nhảm nhí, cả hai quyết định chơi bài "không ai hiểu tôi bằng bạn".

Một tháng sau, Lâm Niệm Sơ phát hiện mình dính bầu. Không còn đường lùi, cô rủ Trình Nghiên chơi lớn: “Thôi thì, lỡ rồi cưới luôn cho tiện!” Thế là hai người kéo nhau đi đăng ký kết hôn, nhanh gọn lẹ như đi chợ mua rau.

(2) Trong một bữa tiệc đông người, Lâm Niệm Sơ tình cờ gặp lại chồng cũ. Lương Thần hí hửng định bắt chuyện, nhưng cô nhanh trí kéo tay Trình Nghiên đặt lên bụng mình, cười rạng rỡ như vừa trúng số:

“Ông xã, anh bảo sao trên đời lại có người nhớ mãi không quên vợ cũ nhỉ?”

Trình Nghiên nhìn Lương Thần, nhún vai thản nhiên:

“Chắc tại anh ta... nhục quá không ai thèm.”

Lương Thần: “…” Đứng hình mất 5 giây.

(3) Một ngày đẹp trời khác, Lâm Niệm Sơ và Trình Nghiên đang dạo phố thì đụng ngay bạch nguyệt quang năm nào của Trình Nghiên. Người này chưa từ bỏ ý định tái xuất giang hồ, định gây drama chia rẽ đôi trẻ.

Không để đối phương kịp ra tay, Trình Nghiên ôm eo Lâm Niệm Sơ, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô rồi nói:

“Bà xã, em đúng là thần kỳ, bụng lớn thế mà mặc cái gì cũng đẹp.”

Lâm Niệm Sơ cười duyên, thêm cú chốt:

“Chủ yếu là do em đẹp sẵn. Không như ai đó, vừa nhìn đã thấy chua như dưa muối, kiểu này chắc cô đơn cả đời rồi.”

Bạch nguyệt quang: “…” Định nói gì đó, nhưng thôi.