Đây chính là hiệu ứng domino, nếu như lúc trước cô thi đại học thời vận không kém như vậy, phát huy khả năng như bình thường của mình, thì vấn đề tìm việc cũng sẽ có kết quả khác.
Bây giờ, Tưởng Thái Vân chỉ có thể làm một công việc tiền lương hai ngàn tám một tháng tại tỉnh thành, trừ tiền thuê nhà và tiền ăn ra, cả những chi tiêu thượng vàng hạ cám kia nữa, một tháng trôi qua cô căn bản cũng không dành ra được đồng tiền nào.
Thi đại học thất bại, công việc bình thường, Tưởng Thái Vân hiện tại chỉ có thể chờ mong cột mốc xuất giá sẽ có thể thay đổi được vận mệnh đời mình.
So với thi đại học và công việc, xuất giá đối với phụ nữ mà nói không khác gì đầu thai lần thứ hai, nếu như có thể nắm chặt cơ hội, sau này cô cũng không cần phải trải qua cuộc sống thấy trước kết cục kia nữa.
Bởi vậy, Tưởng Thái Vân âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải gả cho một người đàn ông có điều kiện tốt.
...
Buổi sáng hôm đó, lúc Tưởng Thái Vân đang ngồi ở cửa nhà cúi đầu gọt khoai lang chuẩn bị làm chè khoai lang cho bữa trưa, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Xin hỏi, nơi này có phải là nhà Tưởng Thái Vân không?”
Tưởng Thái Vân ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện người hỏi chính là một bác gái có gương mặt hiền hòa, bác gái đó dắt theo một chiếc xe điện, trên tay xách túi trái cây, mỉm cười nhìn cô, chờ đợi cô trả lời.
Tưởng Thái Vân vội vàng đáp: “Cháu chính là Tưởng Thái Vân, xin hỏi cô tìm cháu có chuyện gì không?”
Bác gái quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nói: “Hóa ra cháu chính là Tưởng Thái Vân, cô là người mai mối Trương ở thôn Long Sơn, tìm cháu là muốn cho cháu một gia đình tốt, không biết cháu có đồng ý không?”
Tưởng Thái Vân nghe vậy thì hơi sửng sốt, lập tức lắc đầu nói: “Cháu đi xem mắt... vẫn là thôi đi!”
Giang mẫu đưa túi trái cây trong tay cho cô, vừa cười vừa nói: “Cháu trước đừng vội từ chối, ba mẹ cháu có nhà không, cô muốn nói chuyện với họ một chút.”
Tưởng Thái Vân bỏ d.a.o gọt khoai lang trong tay xuống, bị ép nhận lấy trái cây, cô nói: “Cha cháu vừa sáng ra đã ra ngoài làm công rồi, mẹ cháu giờ đang tới cửa hàng bán quà vặt trong thôn mua đường phèn, hẳn là cũng sắp về tới nơi rồi.”
Trong lúc nói chuyện, cô lấy cho Giang mẫu một chiếc ghế nhỏ để ngồi.
Giang mẫu nhận lấy cái ghế nhỏ ngồi xuống, nsoi: “Thải Vân, cô nói với cháu này, cháu không nên bài xích chuyện xem mắt như vậy, con gái đi xem mắt thật ra cũng không có gì không tốt.
Nói thực tế một chút, không cần biết chuyện cuối cùng có thành hay không, đi xem mắt không chỉ được ăn uống miễn phí, mà còn có hồng bao cầm về.
Còn nói lí lẽ một chút thì đi xem mắt có thể tiếp xúc với nhiều đàn ông hơn, cũng có nhiều thêm vài lựa chọn cho hôn nhân của mình, dù sao cũng không ai ép buộc cháu ở chung với người nào cả, cớ sao lại ghét bỏ nó chứ?”
Tưởng Thái Vân chỉ là theo bản năng bài xích chuyện xem mắt, chủ yếu là cô cảm thấy mình còn trẻ như vậy, nên tự mình tìm người yêu mới đúng, còn chuyện tìm người mai mối nhờ kết duyên thì đợi đến khi cô có tuổi hẵng nói.
Nhưng bây giờ nghe bà Trương nói như vậy, cô cảm thấy cũng rất có đạo lí.
Thế là, cô liền gật đầu nói: “Cô Trương nói đúng, cháu không nên bài xích chuyện xem mắt như vậy.”
“Đúng thế đấy!”
Giang mẫu khẽ mỉm cười, rèn sắt khi còn nóng, nói: “Thải Vân, tình huống của cháu cô cơ bản cũng nắm rõ, cô cảm thấy ở trấn bên cạnh có một người rất hợp với cháu, hay để cô giới thiệu cho cháu về tình huống của cậu ấy một chút nhé?”
Đây là lần đầu tiên Tưởng Thái Vân tiếp xúc với người mai mối, cảm giác mới lạ vẫn còn đó, nghe xong cũng gật đầu đáp: “Được, vậy cô Trương cứ giới thiệu tình huống của anh ấy cho cháu biết một chút đi!”
Giang mẫu ừ một tiếng, bắt đầu giới thiệu: “Cậu trai kia năm nay mới 24 tuổi, chiều cao 1m76, tốt nghiệp khoa chính quy, hiện nay đang kinh doanh một tiệm tạp hóa ở tỉnh thành.
Mặc dù chuyện kinh doanh của tiệm tạp hóa cũng không phải là quá tốt, nhưng bây giờ mỗi tháng cũng có thể kiếm được hơn ngàn tệ, so với người làm công bình thường đã khá hơn rất nhiều rồi. Hơn nữa, cậu ấy còn tự mình làm ông chủ, tiềm lực phát triển trong tương lai cũng rất lớn, không giống những người làm công, mãi mãi chỉ có thể là người làm công, muốn xoay người còn khó hơn lên trời.”
Tưởng Thải Vân vừa nghe vừa liên tục gật đầu, lời này của Giang mẫu có thể xem như đ.â.m trúng tim đen của cô, cô vốn chính là một trong những người đi làm công, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì muốn dựa vào số tiền lương ít ỏi hiện tại của cô để xoay người, đây đúng là chuyện khó hơn lên trời.
Bà Trương tiếp tục nói: “Nhà cậu ấy mặc dù cũng là ở nông thôn, nhưng cha mẹ lại kinh doanh một tiệm bán quà vặt trong thôn, việc buôn bán cực kì tốt, mỗi tháng lợi nhuận đều được hơn vạn tệ, ở nông thôn mà nói, đây đã là thu nhập không tệ.
Cậu ấy là con một trong nhà, với điều kiện gia đình như vậy, cháu gả vào đó chắc chắn sẽ không bị bạc đại, cho nên cô cảm thấy cháu hẳn nên cân nhắc một chút.”
Tưởng Thái Vân nghe xong cũng có chút động tâm, cô đã sớm quyết định phải nắm bắt cơ hội thật tốt trong chuyện hôn nhân, nhất định phải dùng cơ hội này để thay đổi vận mệnh, không thể cứ làm một người làm công cả đời được.
Nhưng mà, cô tự hiểu rõ mình, thân hình nhan sắc của cô chỉ có thể được coi là tốt ở trong cái thôn nhỏ hẹp này thôi, còn phóng mắt ra toàn huyện thì cũng chỉ tính là bình thường.
Trình độ không cao, gia cảnh lại bình thường, tự thân lại không có chỗ nào đáng tán dương.
Điều kiện như vậy mà muốn gả cho phú nhị đại căn bản là không thể.
Bây giờ, bà mối này lại giới thiệu cho cô một đối tượng tốt như vậy, điều kiện gia đình ở trong thôn cũng xếp hàng đầu, chủ yếu nhất là cả nhà người ta đều mở tiệm làm ăn, một khi cô gả vào thì sẽ trở thành bà chủ, cái này so với làm công không phải tốt hơn nhiều sao?
Trong lúc Tưởng Thải Vân đang đắm mình trong suy nghĩ, Giang mẫu lấy điện thoại từ trong túi xách ra, mở bức ảnh của Chu Vũ lên, đưa tới trước mặt Tưởng Thải Vân, nói: “Đây là hình của cậu ấy, cháu xem một chút xem có hài lòng không?”
“Cô Trương chờ cháu một chút, cháu đi rửa tay trước.” Tưởng Thải Vân đứng dậy đi rửa tay, lau khô xong mới nhận lấy điện thoại từ tay bà Trương, nhìn vào bức ảnh.
Người đàn ông trong bức ảnh nhìn rất được, trên gương mặt tròn trịa nở một nụ cười, thoạt nhìn rất hiền lành, hắn ăn mặc không quá sang trọng, cũng chỉ là loại quần áo trăm tệ một cái kia, mặc dù không phải xuất sắc nhưng cũng không đến mức dở dở ương ương.
Đây là một người đàn ông đáng tin cậy, đó là ấn tượng đầu tiên của Tưởng Thải Vân về Chu Vũ.
Chương 911 - Thẻ Người Tốt Trong Truyền Thuyết
Lúc Tưởng Thải Vân trả lại điện thoại cho Giang mẫu, mẹ cô cũng vừa lúc xách theo một túi đường phèn nhỏ về, thấy trong nhà có nhiều thêm một vị khách, đương nhiên cũng lên tiếng chào hỏi.
Khi biết khách tới nhà là bà mối Trương người thôn Long Sơn, tới làm mối cho con gái Tưởng Thải Vân của mình, thái độ của Tưởng mẫu lại càng nhiệt tình hơn.
Tưởng mẫu khác với con gái Tưởng Thải Vân, trước đó Tưởng Thải Vân vẫn luôn chăm chỉ đọc sách, năm ngoái sau khi tốt nghiệp đại học thì ở lại tỉnh thành bên kia làm công, cô còn trẻ, không chú ý tới chuyện người mai mối, cũng không có ai nói với cô ở quê mình xuất hiện một đại sư mai mối cực kì ghê gớm.
Bởi vậy, Tưởng Thải Vân không biết rõ thân phận của Giang mẫu.
Nhưng Tưởng mẫu thì khác, phụ nữ nông thôn vốn thích buôn chuyện làng xóm, chuyện thôn bên cạnh cho ra vị đại sư mai mối nổi danh cả nước tên Giang Phong, phụ nữ trong thôn này không biết đã đem ra bàn tán bao nhiêu lần rồi.
Sau khi Giang đại sư lên tỉnh thành phát triển sự nghiệp, dưới sự trợ giúp của con trai, Giang phụ Giang mẫu cũng đã trở thành người mai mối nổi tiếng khắp mười dặm tám hướng thôn quê.
Bởi vậy, Tưởng mẫu biết rất rõ thân phận của Giang mẫu.
Bây giờ, khắp mười dặm tám hướng vùng quê này có ai không biết một nhà Giang đại sư chính là biểu tượng của hạnh phúc chứ?
Tưởng mẫu vốn định cuối năm nay hoặc đầu năm sau sẽ tới nhà Giang đại sư mời mai, không ngờ rằng bà còn chưa kịp hành động, Giang mẫu đã chủ động tìm tới cửa rồi.
Nghe xong điều kiện của gia đình nhà trai, trong lòng Tưởng mẫu rất hài lòng, lấy điều kiện của con gái bà, có thể gả vào được nhà như vậy đã là rất tốt rồi.
Thế là, Tưởng mẫu thái độ tích cực nói: “Thím Trương, việc này tôi thay con nhỏ nhà tôi đồng ý, vừa vặn ngày mai nó phải về tỉnh thành đi làm, nhà trai cũng đang làm ăn ở tỉnh thành, vậy bà cứ dứt khoát để hai đứa nó tự mình hẹn thời gian gặp mặt đi, bà cảm thấy thế nào?”
“Cái này đương nhiên là không có vấn đề gì, để hai người trẻ tuổi tự mình nói chuyện cũng rất tốt, cảm thấy hợp thì lại ra mắt gia trưởng sau cũng không muộn.” Nói tới đây, Giang mẫu nhìn về phía Tưởng Thải Vân, nói: “Chuyện kia cứ quyết định như vậy nhé, cháu thêm wechat của cô vào đi, cô sẽ đưa phương thức liên lạc của cháu cho cậu trai kia, bảo cậu ấy chủ động liên hệ với cháu.”
Đã nói tới nước này rồi, Tưởng Thải Vân đương nhiên sẽ không từ chối nữa, liền thêm bạn Giang mẫu trên wechat.
Tất cả đã giải quyết xong, Giang mẫu liền chào rời đi.
Tưởng mẫu thấy con gái mình dường như vẫn chưa rõ ràng lắm về lai lịch của bà mối Trương này, liền một năm một mười nói rõ lịch sử làm mai mối của Giang đại sư cho con gái, để cô nghiêm túc coi trọng lần xem mắt này.
Không hề nghi ngờ, Tưởng Thải Vân nghe xong cũng trợn mắt há mồm, tuyệt đối không ngờ rằng ở quê mình vậy mà lại xuất hiện một đại sư mai mối lợi hại như vậy.
Vốn cô chỉ cảm thấy coi như cũng được về đối tượng mà bà Trương giới thiệu, có thể thử một lần, bây giờ có thêm danh tiếng của Giang đại sư cộng vào, cô đã bắt đầu nghiêm túc cân nhắc tới việc kết hôn.
...
6 giờ 03 phút chiều.
Tại cục Công Thương ở một thành phố nào đó tỉnh Sơn Tây, Tần Tư Hàm mặc đồng phục chạy tới bãi đỗ xe của đơn vị, ngồi lên chiếc xe điện nhỏ yêu thích của mình, chuẩn bị đi về nhà.
Lúc này, một nam đồng nghiệp bước nhanh đuổi theo cô, nói: “Tần Tư Hàm, đường xx bên kia mới mở một quán ăn chuyên món Quảng Đông, có muốn cùng đi nếm thử xem hương vị thế nào không?”
Lúc nói chuyện, nam đồng nghiệp vẻ mặt mong đợi nhìn Tần Tư Hàm.
Tần Tư Hạm nghe vậy thì âm thầm cau nhẹ mày, nam đồng nghiệp đứng trước mặt cô này tên là Trương Thu Sinh, từ năm ngoái lúc cô bắt đầu vào cục công tác hắn đã xum xoe trước mặt cô rồi, mặc dù hắn chưa từng biểu lộ thái độ rõ ràng, nhưng chỉ cần không phải là người ngu thì đều biết rõ hắn đang theo đuổi cô.
Nhưng mà, Tần Tư Hàm thật sự không có cảm tình gì với hắn, đã không chỉ một lần uyển chuyển từ chối hắn, nhưng hắn lại giả ngu, làm như nghe không hiểu, vẫn cứ làm theo ý mình, khiến cô thật sự cảm thấy phiền phức vô cùng.
Buồn bực nhất chính là Trương Thu Sinh chưa từng nói ra cái gì, chỉ dùng thân phận đồng nghiệp thỉnh thoảng mời cô ăn bữa cơm, thỉnh thoảng mua cho cô cốc trà sữa, mang vài món ăn vặt gì đó tưới.
Dù cho Trương Thu Sinh mời mười lần thì Tần Tư Hàm từ chối ít nhất là 9 lần đi nữa, nhưng chung quy cũng là đồng nghiệp trong cục, trước khi người ta biểu lộ thái độ rõ ràng thì chỉ là lấy thân phận đồng nghiệp để làm những việc này, Tần Tư Hàm cũng không thể lần nào cũng từ chối được, như thế thì cũng quá không có ý tứ rồi.
Chương 912 - Thẻ Người Tốt Trong Truyền Thuyết (2)
Nửa năm trôi qua, bây giờ Tần Tư Hàm cũng coi như đã nhìn ra, nếu như không làm rõ mọi chuyện, khả năng là Trương Thu Sinh vẫn sẽ cứ giả ngu mà xum xoe trước mặt cô.
Bởi vậy, đối diện với lời mời lần này của Trương Thu Sinh, Tần Tư Hàm không có từ chối, cô muốn nhân cơ hội lần này nói chuyện với hắn cho rõ ràng, tránh tình trạng mập mờ không rõ này sẽ khiến đối phương hiểu lầm mình có hi vọng thành công.
Thế là, Tần Tư Hàm liền gật đầu, nói: “Được, vậy chúng ta cùng đi nếm thử xem hương vị chỗ đó như thế nào, tôi vào trong cục cũng hơn nửa năm rồi, vẫn luôn nhận sự chăm sóc của Anh Trương, bữa cơm này, tôi mời anh.”
Trương Thu Sinh nghe vậy thì vui vẻ nói: “Tần Tư Hàm, em quá khách khí rồi, mọi người đều là đồng nghiệp cả, quan tâm chăm sóc nhau không phải chuyện nên làm sao, vậy hôm nay, anh liền mặt dày ăn của em một bữa cơm vậy.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới bãi đỗ xe.
Tần Tư Hàm đi về phía xe điện nhỏ của mình, nói: “Anh Trương, vậy anh dẫn đường đi!”
Trương Thu Sinh ừ một tiếng, ngồi lên chiếc xe giá trị hơn mười vạn kia của hắn, chạy về phía quán ăn Quảng Đông ở đường XX bên kia.
Tần Tư Hàm ngồi lên xe điện nhỏ đuổi theo.
...
Hai mươi phút sau.
Trong một quán ăn Quảng Đông nào đó, hai người đang gọi món, chờ phục vụ đi ra khỏi phòng riêng rồi, Tần Tư Hàm mới bắt đầu suy nghĩ nên làm thế nói để nói rõ ràng với đối phương mà không làm tổn thương tình cảm của người ta.
Trương Thu Sinh đương nhiên không biết tâm tư của Tần Tư Hàm, hôm nay hắn chỉ theo thông lệ mời Tần Tư Hàm ăn cơm mà thôi, vốn không hi vọng cô sẽ đồng ý, kết quả, cô không những nhận lời mời của hắn, mà còn mười hắn ăn cơm, đây đối với hắn mà nói đương nhiên là dấu hiệu tốt.
Hắn thật sự thích người đồng nghiệp mới Tần Tư Hàm này, dáng người nhan sắc không tệ, tính cách tốt, cả hai lại là đồng nghiệp, không thiếu tiếng nói chung, hai người nếu như có thể tiến tới cùng nhau, vậy nhất định có thể có cuộc sống hạnh phúc.
Hiện tại, hắn đang nghĩ có nên rèn sắt khi còn nóng, trực tiếp thổ lộ luôn ở đây không?
Hai người mang tâm sự riêng, câu được câu không trò chuyện một hồi.
Rất nhanh sau đó, người phục vụ đã bắt đầu mang thức ăn lên.
Thời gian này, hai người cũng đã đói bụng, liền không hẹn mà cùng quyết định, trước tiên ăn no đã rồi lại nói chuyện cũng không muộn.
Đợi tới khi hai người đã ăn no nê xong, mới không hẹn mà cùng mở miệng nói: “Anh Trương (Tần Tư Hàm), tôi có lời muốn nói với anh.”
Trương Thu Sinh mỉm cười nói: “Ưu tiên phụ nữ.”
Tần Tư Hàm không từ chối, gọn gàng dứt khoát nói thẳng: “Anh Trương, có phải anh thích tôi hay không?” Cô đã hiểu rõ, loại chuyện này không nên che che lấp lấp, mập mập mờ mờ làm gì, cứ thoải mái nói ra, đây mới là thái độ giải quyết vấn đề đúng đắn.
Trương Thu Sinh bị Tần Tư Hàm bất thình lình hỏi như vậy thì sợ đến nhảy dựng, hắn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần Tư Hàm, quyết tâm liều mạng, thừa nhận nói: “Không sai, Tần Tư Hàm, từ ngày đầu tiên em đến cục đi làm là anh đã thích em rồi.”
Tần Tư Hàm thở dài, vẻ mặt kiên định từ chối: “Trương ca, anh là người tốt, đã giúp em không ít trong công việc, nhưng rất xin lỗi, anh lại không phải kiểu người mà em thích.
Trương Thu Sinh bị phát thẻ người tốt sắc mặt trắng nhợt, trầm mặc trong chốc lát, lát sau mới hỏi: “Tần Tư Hàm, không biết em thích kiểu đàn ông gì?”
Tần Tư Hàm đáp: “Tôi thích kiểu đàn ông khiến tôi động lòng.”
Lời nói này nói ra cũng chẳng khác gì không nói, Trương Thu Sinh vẻ mặt đắng chát hỏi: “Tần Tư Hàm, anh ngay cả một cơ hội nhỏ cũng không có sao?”
Thứ tình cảm này nếu đã lựa chọn từ chối, vậy cũng không cần phải dây dưa dài dòng làm gì, Tần Tư Hàm rất tỉnh táo, gật đầu nói: “Mặc dù nói như vậy có thể sẽ khiến Trương ca cảm thấy không thoải mái, nhưng tôi vẫn muốn nói rõ ràng cho anh biết, giữa chúng ta thật sự không có khả năng.”
Vẻ mặt Trương Thu Sinh tối sầm lại, thật lâu sau mới hít sâu một hơi, nói: “Tôi hiểu rồi, Tần Tư Hàm, khoảng thời gian vừa qua có lẽ tôi đã làm phiền em nhiều rồi, về sau tôi sẽ không quấy rầy em nữa.”
Tần Tư Hàm nói: “Anh Trương, hi vọng chúng ta vẫn có thể duy trì mối quan hệ đồng nghiệp tốt đẹp.”
Trương Thu Sinh nở một nụ cười nhìn còn khó coi hơn cả khóc, nói: “Đương nhiên rồi, chúng ta mặc dù không có duyên phận trở thành người yêu, nhưng mối quan hệ đồng nghiệp tốt đẹp chắc chắn sẽ không thay đổi.”
Nói thì nói thế, nhưng trong lòng hai người đều biết rõ, trừ khi Trương Thu Sinh thật sự nghĩ thoáng, nếu không, quan hệ đồng nghiệp giữa hai người chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng lớn.
...
Khi Tần Tư Hàm về đến nhà đã làm tám giờ tối.
Bây giờ cô đang ở phòng trọ, này cũng không phải là vì cô không mua nổi nhà, dựa vào điều kiện gia đình nhà cô, mua một căn phòng nhỏ ở thành phố này cũng không có gì khó khăn.
Đây là vì bản thân Tần Tư Hàm không muốn mua, quê cô ở Quảng Đông, cha mẹ đều ở tỉnh thành tỉnh Sơn Tây, cô chỉ là tạm thời làm việc ở thành phố này mà thôi, cũng không có ý định an cư ở đây.
Chương 913 - Thẻ Người Tốt Trong Truyền Thuyết (3
Thuê tạm một căn phòng để ở là được rồi.
Trở lại phòng trọ, Tần Tư Hàm cả người nhẹ nhõm, không cần biết việc kia có ảnh hưởng đến quan hệ đồng nghiệp giữa cô và Trương Thu Sinh hay không, dù sao hôm nay cô cũng đã nói rõ mọi chuyện với người ta, tiếp sau không cần phải phiền não như trước nữa rồi.
Ngồi trên ghế sofa lướt video một hồi, lúc Tần Tư Hàm đang chuẩn bị tắm rửa thì một số điện thoại lạ từ Quế tỉnh bỗng gọi tới.
Tần Tư Hàm nhìn thoáng qua, ấn nút nhận điện thoại, nói: “Alo, xin chào!”
“Xin chào!” Một giọng nam trầm ấm vang lên, vô cùng khách khí hỏi: “Xin hỏi đây có phải là số của cô Tần Tư Hàm không?”
“Tôi là Tần Tư Hàm đây, xin hỏi anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì không?”
“Tôi tên là Giang Phong, là người mai mối của văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc, tôi mới vừa từ Quế tỉnh tới thành phố xx, muốn hẹn thời gian gặp mặt nói chuyện với cô, không biết phía cô Tần có tiện không?”
Tần Tư Hàm nhíu mày lại: “Ông mối Giang, từ trước tới nay tôi chưa từng lên mấy trang web hẹn hò hay xem mắt hoặc tới phòng môi giới hôn nhân điền tài liệu tìm bạn đời gì cả, có phải anh tìm nhầm người rồi không?”
Giang Phong mỉm cười nói: “Cô Tần, tôi không tìm nhầm người đâu, tôi biết cô chưa từng lên các trang web hẹn hò hay tới phòng môi giới hôn nhân để điền thông tin tìm bạn đời bao giờ, tôi mạo muội gọi điện quấy rầy lần này là muốn chủ động giới thiệu cho cô một đối tượng, không biết cô Tần có muốn gặp mặt nói chuyện với tôi một lần hay không?”
Tần Tư Hàm từ chối, nói: “Ông mối Giang, thật ngại quá, tôi tạm thời chưa có suy nghĩ tìm đối tượng kết hôn, chờ khi nào tôi muốn tìm đối tượng kết hôn thì tôi sẽ liên hệ lại với anh sau nhé?”
Giang Phong cũng không hề hoang mang bối rối gì: “Cô Tần, bây giờ cô không có suy nghĩ kết hôn ngay cũng được, hai người coi như là đi giao lưu kết bạn cũng được, tôi cảm thấy có một nam sinh cực kì xứng đôi với cô, cho nên mới không ngại ngàn dặm từ Quế tỉnh chạy lên đây để hỗ trợ đáp cầu dắt mối.
Nếu như cô Tần thật sự không muốn gặp mặt với tôi thì tôi đành xin của cô mấy phút ngay bây giờ, giới thiệu với cô chút tình huống của nhà trai bên kia qua điện thoại luôn được không?”
Đối phương nói chuyện cứ khách khí như vậy, Tần Tư Hàm cũng không tiện trực tiếp ngắt điện thoại, liền qua loa nói: “Được, vậy anh giới thiệu đi, tôi nghe đây.”
Giang Phong cũng nhận ra sự qua loa trong giọng nói của cô, nhưng cũng không để ý, lập tức bắt đầu giới thiệu: “Cậu ấy năm nay 24 tuổi, chiều cao 1m78, dưới sự dạy dỗ của cha mẹ, từ nhỏ cậu ấy đã cực kì ưu tú, thành tích từ tiểu học tới hết cấp 3 luôn đứng số một, số hai trong lớp, cuối cùng thi đỗ trường đại học hàng đầu trong nước.
Ngoại trừ thành tích học tập tốt, ở những phương diện khác cậu ấy cũng đều rất xuất sắc, từ tiểu học cho tới tận khi lên đại học, cậu ấy vẫn luôn đảm nhiệm chức lớp trưởng, từ năm nhất cao trung lên tới đại học, cậu ấy không chỉ là lớp trưởng mà còn lại hội trưởng hội học sinh, từ đây có thể thấy cậu ấy không phải kiểu chỉ biết đọc sách như một con mọt sách.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ấy liền đi lên con đường tham chính, hiện nay, trong công việc như cá gặp nước, đợi một thời gian nữa, tôi tin cậu ấy sẽ tự tạo ra được thành tựu của riêng mình.”
Tần Tư Hàm vốn chỉ nghe với thái độ cho xong, cô cũng không hề nói dối, trong vòng một, hai năm tới, cô quả thực không có ý định tìm đối tượng, muốn tìm cũng phải chờ tới lúc chuyển đến tỉnh thành làm việc, lúc đó tìm cũng không muộn.
Nhưng nghe ông mối Giang Phong này giới thiệu xong, nếu như đây là sự thật thì đối tượng này đúng là khá ưu tú, cũng không biết gia cảnh người ta thế nào, ngoại hình có đẹp trai hay không.
Giang Phong giống như nghe thấy suy nghĩ của cô, tiếp tục giới thiệu: “Cậu ấy không chỉ ưu tú mà còn có gia cảnh cực kì tốt, cha cậu ấy là người đứng đầu một cơ quan cấp thành phố nào đó, mẹ cậu ấy là giáo viên chủ nhiệm trong một trường chuyên cấp 3, bản thân cậu ấy lớn lên mày rậm mắt to, rất được phụ nữ hoan nghênh.”
Nghe đến đó, Tần Tư Hàm cuối cùng mới nghiêm túc nhìn thẳng vào đối tượng mà ông mối Giang này giới thiệu.
Tự bản thân ưu tú, gia cảnh cũng không hề kém so với cô, thậm chí còn mạnh hơn một chút, chỉ cần ngoại hình không quá xấu, vậy đối tượng này thật sự đáng giá để cô thử ở cùng một chỗ.
Thế là, Tần Tư Hàm thay đổi thái độ, khách khí nói: “Ông mối Giang, không biết giờ anh đang ở chỗ nào? Nếu như cách không xa chỗ tôi, vậy để tôi mời anh đi ăn bữa khuya.”
“Tôi đang ở...” Giang Phong nói ra vị trí của mình.
“Vậy chúng ta đúng là cách nhau không xa, anh ở chỗ đó chờ tôi một chút, tôi lập tức qua đó đón anh.”
“Được, vậy làm phiền cô Tần rồi!”
“Không phiền, vậy tôi cúp máy trước đây, lát nữa gặp!”
“Ừ, lát nữa gặp!”
Cúp điện thoại xong, Tần Tư Hàm hỏa tốc thay một bộ quần áo, cầm túi xách chạy ra ngoài.
Hơn mười phút sau.
Tần Tư Hàm đã gặp được ông mối Giang đến từ Quế tỉnh, khoảnh khắc nhìn thấy nhan sắc kia của đối phương, cô hơi thất thần, vị đại soái ca trước mắt cô này vậy mà lại là một người mai mối?
“Xin chào cô Tần.” Giang Phong cười tủm tỉm chào.
“Xin chào, ông mối Giang.” Tần Tư Hàm lấy lại tinh thần, thật lòng khen ngợi: “Thật sự không nghĩ tới anh trẻ tuổi như vậy, dáng dấp còn đẹp trai như thế.”
“Cô Tần quá khen rồi!”
“Mau lên xe đi, anh có muốn ăn cái gì không?”
“Tôi biết cô Tần là người Quảng Đông, hai tỉnh Việt, Quế chúng ta là một nhà, ẩm thực cũng không khác biệt quá lớn, cô cứ chọn mấy món mình thích ăn đi, tôi thế nào cũng được.”
“Vậy anh ăn cay được không?”
“Được.”
“Ở phía trước có một nhà tôm hùm chua cay không tệ, hay là chúng ta đi ăn cái này nhé?”
“Được.”
Chương 914 - Dân Tộc Trung Hoa Là Dân Tộc Lợi Hại Nhất Trên Thế Giới
Tháng 5 là mùa ăn tôm hùm nước ngọt, lúc Giang Phong cùng Tần Tư Hàm cửa hàng tôm hùm này, việc kinh doanh trong cửa hàng rất tốt, thật không dễ dàng gì mới tìm được một chỗ để ngồi xuống.
Sau khi gọi mấy cân tôm hùm cay, hai người lại tiếp tục cuộc trò chuyện trước đó.
“Ông mai Giang, tôi rất tò mò làm thế nào mà anh biết tôi? Hơn nữa nhìn vào dáng vẻ của anh, dường như còn biết rất rõ về tình trạng của tôi.” Tần Tư Hàm chịu không nổi mà hỏi.
"Trong thời đại ngày nay, muốn điều tra rõ thông tin của một người thì luôn có cách."
Nói đến đây, Giang Phong không muốn vướng vào vấn đề này, vì vậy anh lấy điện thoại di động ra, mở bức ảnh của bạn học cũ Chu Quốc Đống ra, đưa cho Tần Tư Hàm và nói: “Đây chính là đối tượng mà tôi muốn giới thiệu cho cô, cô xem thử xem dáng vẻ anh ta có hợp với gu thẩm mỹ của cô không?”
Tần Tư Hàm cầm lấy điện thoại và nhìn người đàn ông trong ảnh.
“Đây là một người đàn ông có tính cách điềm tĩnh!” Tần Tư Hàm chỉ vừa mới nhìn vào người đàn ông trong bức ảnh đã đưa ra phán đoán như vậy.
Bức ảnh được chụp ở góc 35 độ, người đàn ông đứng chắp tay sau lưng và nhìn về phía trước, khuôn mặt giống khuôn mặt ngay thẳng trong phim truyền hình, dáng vẻ nghiêm túc khiến người ta cảm thấy anh ta điềm tĩnh, không nóng nảy.
Xét về ngoại hình, anh ta chắc chắn không đẹp trai bằng người mai mối trước mặt, nhưng cũng hơn người bình thường, dù sao thì Tần Tư Hàm thấy cũng khá vừa mắt.
Sau khi nhìn chằm chằm vào bức ảnh hơn một phút, Tần Tư Hàm trả lại điện thoại cho Giang Phong, và nói: “Bề ngoài anh ta cũng rất được, anh ta là người ở đâu?”
"Anh ấy là người tỉnh Hồ Bắc."
Hai người đang nói chuyện thì người phục vụ bưng lên một tô tôm hùm cay lớn, tôm càng đỏ tươi ăn kèm rau mùi xanh, vừa nhìn đã thấy rất ngon mắt.
Món này không nhiều thịt nhưng với cách ăn đa dạng, nó đã đi vào dạ dày của mọi người từ nam chí bắc. Rất hiếm có một món ăn nào có thể tạo được tiếng vang và độ nhận biết trên toàn quốc như vậy.
Nó có thể trở thành vua của bữa ăn tối, danh xứng với thực.
Tôn chỉ làm người mai mối của Giang Phong luôn là kể một câu chuyện, không bao giờ che giấu khuyết điểm của cả hai bên, đến khi hai người ăn hết sạch tô tôm hùm lớn này, Tần Tư Hàm về cơ bản đã hiểu rõ về tình hình của Chu Quốc Đống.
Khi cuộc gặp gỡ kết thúc, Giang Phong nói: "Cô Tần, tình trạng của đối phương về cơ bản cô đã hiểu, về sau cô có thể cùng cha mẹ thương lượng chuyện này, sau đó định thời gian ước chừng, tôi sẽ sắp xếp để hai người gặp mặt, không biết ý của cô thế nào?"
Tần Tư Hàm gật đầu và nói: "Được, để tôi bàn bạc với cha mẹ xong thì tôi sẽ báo cho anh.”
Sau khi hai người bàn bạc xong, Tần Tư Hàm vội vàng đi thanh toán, theo như lời cô nói thì không thể để người làm mai mời, huống chi đây là địa bàn của cô, dựa vào hoàn cảnh và lý do đều nên để cô ấy đãi khách.
Sau khi ra khỏi cửa hàng tôm hùm nhỏ, hai người tạm biệt nhau.
Khi Tần Tư Hàm trở lại căn nhà cho thuê một lần nữa đã là 11 giờ rồi, thời điểm này rõ ràng là không thích hợp để gọi điện cho cha mẹ cô.
Vì vậy, cô vội vàng tắm rửa đi ngủ, ngay cả mặt nạ cũng không đắp.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Tần Tư Hàm đến nơi làm việc và gặp đồng nghiệp Trương Thu Sinh, lúc chào hỏi nhau, hai người đều cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Nhưng mà Tần Tư Hàm cũng không hối hận, có một số việc nên giải quyết càng sớm càng tốt, kẻo chậm trễ sẽ có hại cho tất cả mọi người.
Sau khi tan làm vào buổi trưa, Tần Tư Hàm, người đã chịu đựng một lúc lâu, cuối cùng đã gọi điện thoại cho mẹ mình.
Điện thoại vừa kết nối, Tần Tư Hàm liền nói: “Mẹ à, con có chuyện quan trọng muốn nói với mẹ."
“Chuyện quan trọng gì chứ? Ở chỗ làm đắc tội với lãnh đạo, hay là âm thầm mang thai mà không nói cho cha mẹ biết?"
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Con có không đáng tin như vậy sao?"
"Có!"
“(*  ̄ ︿ ̄ )”
“Có chuyện gì thì nói lẹ đi, mẹ còn chưa ăn cơm nè!”
Tần Tư Hàm hít một hơi thật sâu, quyết định không tranh cãi với người mẹ độc địa của mình, và nói: "Tối hôm qua có một người mai mối đã giới thiệu cho con một đối tượng…”
Nghe đến đây, Tần mẫu trực tiếp cắt ngang: “Chuyện gì thế? Con vội kết hôn đến vậy sao? Ngay cả cha mẹ đây cũng không biết mà con đã đi mời người mai mối giới thiệu đối tượng rồi ư?”
Tần Tư Hàm mệt mỏi sửa chữa: "Không phải còn nhờ người mai mối, mà là người mai mối chủ động tìm con và muốn giới thiệu một người cho con."
Tần mẫu ồ lên một tiếng, sau đó sắc bén nói: “Từ giọng điệu của con, vậy là con ưng đối tượng mà người mai mối giới thiệu rồi à?”
Tần Tư Hàm không phủ nhận điều đó, trầm giọng nói: "Nếu như người mai mối đó không lừa con, thì đối tượng mà anh ấy giới thiệu cho con thực sự rất tốt."
Tần mẫu nói: "Điều kiện thế nào? Nói mẹ nghe xem."
Tần Tư Hàm nói một lượt về hoàn cảnh cá nhân và hoàn cảnh gia đình của Chu Quốc Đống, cuối cùng nói: “Đây đều là những điều người mai mối nói với con, con cũng không biết có đúng hay không.
Ý con là nhờ cha con điều tra thử xem, nếu là thật thì để người mai mối sắp xếp cho hai nhà chúng ta gặp mặt nói chuyện, mẹ thấy thế nào?"
Sau khi nghe con gái giới thiệu, Tần mẫu cũng hơi ngạc nhiên: "Lần này con đã làm đúng, không có mù quáng tin vào lời của người mai mối đó, thời đại bây giờ có rất nhiều kẻ lừa gạt, đủ phương thức lừa gạt không ngừng xuất hiện, người mai mối này nói không chừng chính là lừa gạt trá hình, để cha con hỗ trợ điều tra là chính xác.”
Tần Tư Hàm nói: “Mẹ à, tất cả những đối tượng được người mai mối đó giới thiệu có phải là thật hay không vẫn còn phải xác minh, nhưng anh ta không thể nào là một kẻ lừa gạt trá hình được, điều này con rất chắc chắn.”
Chương 915 - Dân Tộc Trung Hoa Là Dân Tộc Lợi Hại Nhất Trên Thế Giới (2)
Tần mẫu hỏi: “Con quen biết người mai mối đó à?”
Tần Tư Hàm nói: “Con không quen.”
Tần mẫu thắc mắc nói: “Nếu không quen biết thì sao con chắc chắn rằng người ta không phải kẻ lừa gạt?”
Tần Tư Hàm tự tin nói: "Bởi vì anh ta rất đẹp trai, lời nói không khoa trương, anh ta hoàn toàn có thể dựa vào vẻ bề ngoài của mình để kiếm sống, hà cớ gì phải mạo hiểm trở thành một kẻ lừa gạt bất hợp pháp chứ?”
Tần mẫu kinh ngạc nói: “Cậu ta đẹp trai như vậy sao?”
Tần Tư Hàm nói: “Thật ạ.”
Tần mẫu nói: “Được thôi, mẹ tin vào phán đoán của con, nhưng mà người xưa có câu 'thà tin trên đời có ma chứ không tin lời bà mối', lời nói thốt ra từ miệng người mai mối tin được ba phần là nhiều lắm rồi.”
Tần Tư Hàm cười và nói: "Con hiểu rồi, cho nên mới nói là nhờ cha con giúp điều tra thử xem, sự thật không thể là giả, và giả dĩ nhiên không thể là sự thật."
“Ừm, chuyện này mẹ sẽ nói với cha con.”
“Vậy mẹ nói cha làm sớm sớm nha, ông mai người ta vẫn đang đợi hồi đáp từ chúng ta!”
“Biết rồi, cũng không cần điều tra quá nhiều chi tiết, chỉ cần xác nhận đối tượng mà người mai mối giới thiệu là thật là được rồi, sẽ không cần mất nhiều thời gian."
"Được rồi, chúng ta làm như vậy trước đi, khi có kết quả điều tra thì gọi điện thoại cho con."
“Ừm, thế cúp máy nhé.”
“Tạm biệt!”
“Tạm biệt!”
Sau khi cúp điện thoại, Tần Tư Hàm mới thoải mái mà ra ngoài ăn cơm.
…
Buổi chiều.
Thành phố Hàng Châu.
Bùi Dĩnh đang cùng người bạn tốt của cô là Công chúa Diana đi du ngoạn Hồ Tây, và kể cho cô ấy nghe những câu chuyện và truyền thuyết liên quan đến Hồ Tây, đặc biệt là khi giới thiệu tháp Lôi Phong, dẫn dắt đến câu chuyện tình yêu giữa Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên, khiến Công chúa Diana nghe đến say mê.
Sau khi dạo chơi suốt đến năm sáu giờ chiều, Bùi Dĩnh đưa Công chúa Diana đến Lâu Ngoại Lâu dưới chân núi Cô Hồ Tây để ăn tối.
Khi biết Lâu Ngoại Lâu là một nhà hàng nổi tiếng với lịch sử hơn 170 năm, Công chúa Diana đã chân thành khen ngợi: “Dĩnh à, đất nước của các bạn thực sự là nền văn minh cổ đại duy nhất còn sót lại trên thế giới hiện nay, bất kỳ danh lam thắng cảnh nào cũng có văn hóa lịch sử sâu sắc, ngay cả một nhà hàng cũng không ngoại lệ, thật là đáng ngưỡng mộ.”
Nói đến đây, với tư cách là một người Trung Quốc, Bùi Dĩnh không khỏi tự hào, có bốn nền văn minh cổ đại được các nhà sử học công nhận, đó là Ai Cập cổ đại, Ấn Độ cổ đại, Babylon cổ đại và Trung Quốc.
Tuy nhiên, ba nền văn minh cổ đại đầu tiên đều đã biến mất trong dòng sông dài lịch sử, chỉ còn mỗi Trung Quốc đứng vững, đây quả thực là điều đáng để mỗi người dân Trung Quốc tự hào.
Bùi Dĩnh xúc động nói: "Diana, Trung Quốc của chúng tớ có thể trở thành nền văn minh duy nhất còn tồn tại trong bốn nền văn minh cổ đại, đó đều là nhờ xương m.á.u của biết bao nhiêu thế hệ đã đổ xuống, nếu không thì nó đã bị hủy hoại biết bao nhiêu lần rồi.”
Công chúa Diana gật đầu, giơ ngón tay cái lên và nói: “Dĩnh à, dân tộc Trung Hoa của các bạn là dân tộc lợi hại nhất trên thế giới, tớ biết lịch sử thời kỳ cận đại của quốc gia bạn, trong hoàn cảnh khó khăn, nguy hiểm như vậy mà vẫn đánh thắng được kẻ thù hùng mạnh, thật là khiến người ta khâm phục."
Nhắc đến lịch sử thời kỳ cận đại của Trung Quốc, trong lòng Bùi Dĩnh cũng xúc động khôn nguôi, vừa ăn vừa tán gẫu với Công chúa Diana, hai ba tiếng đồng hồ trôi qua lúc nào không hay biết.
Đến khi nhớ ra, Bùi Dĩnh cảm thấy không thể tin được rằng cô đã nói chuyện với Công chúa Diana về lịch sử Trung Quốc thời kỳ cận đại đến hai ba tiếng đồng hồ, nói ra chắc là không ai tin cả.
Khi trở lại khách sạn, Bùi Dĩnh nói: “Diana, nếu không có gì thay đổi, ngày mai chúng ta sẽ đi đến tỉnh Hồ Bắc."
Công chúa Diana gật đầu và mỉm cười: "Dĩnh à, tớ rất mong chờ chuyến đi đến tỉnh Hồ Bắc vào ngày mai."
Bùi Dĩnh cười nói: “Cứ tin mình, mình sẽ không để bạn thất vọng đâu.”
…
Chu phụ mới vừa nhậm chức, công việc bận rộn hơn trước rất nhiều.
Nhưng mà trong hệ thống, không sợ bận, chỉ sợ không bận, Chu phụ cũng coi như là vừa đau vừa vui.
Hôm nay, sau khi Chu phụ xử lý hết công việc và trở về đã gần mười một giờ tối, về đến nhà thì thấy vợ con vẫn còn thức, hai người đang ngồi trên sô pha xem TV.
Với sự khôn khéo của Chu phụ, ông đương nhiên biết vợ con mình đang cố ý chờ đợi ông trở về.
Thế là, sau khi chào hỏi xong, Chu phụ hỏi thẳng: “Hai mẹ con đợi anh về có việc à?”
Chu Quốc Đống mở miệng nói: “Cha à, buổi chiều bạn học của con gọi điện thoại nói người nhà của cô gái đó đồng ý đi gặp mặt, hỏi thử xem chúng ta bên này khi nào thì tiện để gặp mặt?"
Sau khi bạn học cũ Giang Phong giới thiệu hoàn cảnh cá nhân và gia cảnh của đàng gái với anh ta, anh ta lập tức nói với cha mẹ mình, cha mẹ anh ta đương nhiên hài lòng đối với một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối như vậy.
Bây giờ cả hai bên đều có ý định, đã đến lúc gặp gỡ và nói chuyện.
Chu phụ nghe xong suy nghĩ về việc sắp xếp công việc của mình, nói: “Con nhờ Giang đại sư chuyển lời đến cha mẹ của đàng gái xem thử có thể thu xếp gặp mặt vào thứ bảy này được không?"
Chu Quốc Đống gật đầu và nói: “Vâng, một lát con sẽ để lại lời nhắn cho cậu ấy qua Wechat.”
Chu mẫu tiếp lời, nói: “Theo quy tắc của những cuộc xem mắt, thường thì là đàng trai chủ động đến nơi ở của đàng gái để xem mắt, anh phải chuẩn bị tinh thần cho việc này. "
Chu phụ cười nói: “Tuy rằng anh chưa từng đi xem mắt, nhưng anh vẫn hiểu quy tắc này, dù sao thì gia cảnh đàng gái người ta cũng không tệ, hơn nữa thực lực của nhà chúng ta cũng không mạnh đến mức khiến người ta phải chủ động bước sang đây để xem mắt.”
Chu mẫu nói: “Anh hiểu rõ thì tốt rồi.”
Chương 916 - Giang Đại Sư, Là Một Nam Nhân Thú Vị
Chín giờ sáng, tại khách sạn năm sao nào đó ở tỉnh thành tỉnh Hồ Bắc, Bùi Dĩnh và công chúa Diana ăn bữa sáng buffet ở khách sạn xong liền chạy thẳng tới Hoàng Hạc Lâu.
Trên đường, Bùi Dĩnh giới thiệu với công chúa Diana: “Chúng ta sắp tới Hoàng Hạc Lâu, nơi này bắt đầu xây dựng vào 1800 năm trước, từ xưa đã có tiếng là “Thiên hạ tuyệt cảnh”, cùng Nhạc Dương Lầu ở tỉnh Hồ Nam và Đằng Vương Các ở tỉnh Giang Tây được xưng là “Tam đại danh lâu ở Giang Nam”
Đồng thời, đây cũng là một trong “tứ đại danh lâu của Trung Quốc cổ đại”, một trong “thập đại danh lâu về văn hóa lịch sử Trung Quốc”, được gọi là “Thiên hạ giang sơn Đệ Nhất Lâu”, là danh lam thắng cảnh không thể bỏ qua.”
Công chúa Diana nghe đến líu lưỡi, kinh ngạc nói: “Ông trời ơi, tòa thành xây dựng từ 1800 năm trước mà vẫn có thể tồn tại tới tận bây giờ được sao?”
Bùi Dĩnh cười giải thích: “Hoàng Hạc Lâu bây giờ chắc chắn không còn là phiên bản ban đầu nữa rồi, theo thống kê, Hoàng Hạc Lâu đã trải qua trọn vẹn 27 lần trùng tu trong suốt khoảng thời gian 1800 năm lịch sử.
Các tài liệu lịch sử đáng tin khác cũng cho thấy, trong hai triều đại Minh Thanh, trải qua nạn lửa binh, hỏa phần, Hoàng Hạc Lâu cũng bị tổn hại 7 lần, trùng kiến và sửa chữa 10 lần, lịch sử gọi là “Hỏa kinh ba phát, công giới tám hưng”.
Nó bị hủy đi nhiều lần, cũng được xây lại nhiều lần, và nguyên nhân quan trọng nhất chính là “văn dĩ tải lâu”.
* Văn dĩ tải lâu ( 文以 载楼 ): Theo câu “văn dĩ tải đạo” (dùng văn chương, văn học để làm nên, thực hiện đạo lí). Văn dĩ tải lâu ở đây ý nói dùng văn chương để xây lại tòa thành.
Có câu gọi là “Văn chương thiên cổ sự”, một tòa nhà nếu như có lưu truyền thơ văn thiên cổ, dù có bị tổn hại, hư hỏng, phá hủy trăm ngàn lần thì vẫn có thể Đông Sơn tái khởi.
Cái này cũng giống như việc chúng ta có được ngàn năm lịch sử văn minh Hoa Hạ vậy, trong khoảng thời gian đó, các triều đại thay đổi không ngừng, nhưng chỉ cần văn minh không biến mất, thì bất kể có trải qua bao nhiêu triều đại, văn minh Hoa Hạ chúng ta vẫn sẽ luôn sừng sững tại đỉnh đông phương.”
Công chúa Diana nghe vậy thì bừng tỉnh đại ngộ, phấn khích nói: “Dĩnh, tôi biết thơ cổ ở quốc gia mọi người rất lợi hại, Hoàng Hạc Lâu đã có thể đứng vững suốt một ngàn tám trăm năm thì chắc hẳn thơ cổ miêu tả về nó hẳn cũng rất nhiều đi?”
Bùi Dĩnh gật đầu nói: “Thơ ca miêu tả Hoàng Hạc Lâu quả thật có rất nhiều, trong đó, bài hay nhất hẳn là 《 Hoàng Hạc Lâu 》 của thi nhân trứ danh triều Đường, Thôi Hạo viết.
Căn cứ vào 《 Đường Tài Tử truyện 》 , Lý Bạch đọc bài thơ này xong từng cảm thán rằng: trước mắt có cảnh mà không thể làm thơ; vì Thôi Hiệu đã đề thơ lên trước rồi.”
Công chúa Diana mong đợi nói: “Dĩnh, mặc dù tôi không hiểu thơ ca, nhưng cũng không trở ngại tôi thưởng thức nó đâu, cậu có thể thử đọc vài bài câu thơ trong tác phẩm này cho tôi nghe được không?”
Bùi Dĩnh thân là một học bá, đọc thơ đương nhiên không làm khó được cô, huống chi, lúc quyết định đưa Diana tới Hoàng Hạc Lâu du ngoạn, cô đã sớm tìm hiểu trước những tư liệu liên quan rồi.
Bởi vậy, cô không hề chối từ, trực tiếp dùng tiếng Trung đọc vài câu thơ kinh điển:
“Hạc vàng ai cưỡi đi đâu?
Mà nay Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ.
Hạc vàng đi mất từ xưa,
Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay.
Hán Dương sông tạnh cây bày,
Bãi xưa Anh Vũ xanh dày cỏ non.
Quê hương khuất bóng hoàng hôn.
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai?” (bản dịch của Tản Đà)
Công chúa Diana nghe không hiểu tiếng Trung, nghe xong cũng một mặt hoang mang, hỏi: “Dĩnh, cậu biết tôi nghe không hiểu tiếng Trung mà, sao lại đột nhiên nói tiếng Trung rồi?”
Bùi Dĩnh nói: “Diana, thơ cổ danh thiên như vậy, tôi chỉ có thể đọc cho cậu bằng tiếng Trung được thôi, mặc dù tiếng Anh của tôi không tệ, nhưng vẫn chưa tới trình độ có thể phiên dịch thơ cổ danh thiên thành tiếng anh được, nếu như nhét vào các phần mềm dịch để dịch ra thì sẽ mất đi tinh hoa của thơ cổ, cậu hiểu chứ?”
Công chúa Diana nhẹ gật đầu, nói: “Tôi hiểu, thật ra kể cả cậu có hoàn mỹ phiên dịch được nó sang tiếng Anh thì có lẽ tôi cũng nghe như nghe Thiên thư mà thôi, quốc gia mọi người có thơ cổ riêng, đối với những người nước ngoài như chúng tôi mà nói thật sự quá khó hiểu rồi.”
Bùi Dĩnh cười nói: “Thật ra không riêng gì người ngoại quốc, cho dù là người Trung Quốc bản địa thì cũng chỉ có một số ít người có thể hiểu rõ những thơ cổ như này mà thôi.”
Trong lúc nói chuyện, hai người cũng đã đến Hoàng Hạc Lâu.
So với các tòa nhà cao tầng hiện đại, Hoàng Hạc Lâu cũng không tính là quá hùng vĩ.
Có điều vì nó nằm ở vị trí rất tốt, xung quanh không có các tòa nhà cao tầng che mất tầm mắt, leo lên Hoàng Hạc Lâu có thể nhìn ra phương xa, phong cảnh hai bên bờ Trường Giang thu hết vào tầm mắt.
Trong lúc Bùi Dĩnh đang giới thiệu cho công chúa Diana về các danh nhân, các điển cố ở Hoàng Hạc Lâu, Giang Phong đã đúng hẹn tới nơi, hai bên đã hẹn sáng hôm nay sẽ gặp mặt tại chỗ này vào tối hôm qua.
“Bùi tổng.”
“Giang đại sư.”
Giang Phong và Bùi Dĩnh chào nhau một câu.
Chương 917 - Giang Đại Sư, Là Một Nam Nhân Thú Vị (2)
Sau đó, Bùi Dĩnh liền dùng tiếng anh giới thiệu hai bên: “Diana, vị này chính là đại sư mai mối nổi tiếng cả nước của chúng ta. Giang đại sư, đây chính là công chúa Diana.”
“Xin chào, Giang đại sư, rất hân hạnh được làm quen.”
“Xin chào công chúa Diana, được quen biết công chúa là vinh hạnh của tôi.”
Tiếng Anh của Giang Phong đương nhiên không thể bằng người đã đi nước ngoài du học nhiều năm, lại thường xuyên giao tiếp với người ngoại quốc như Bùi Dĩnh được, nhưng hắn dù sao cũng có bằng tốt nghiệp loại giỏi ở một trong những trường đại học hàng đầu cả nước, dùng tiếng Anh đối thoại bình thường hoàn toàn không có vấn đề gì.
“Giang đại sư, so với tưởng tượng của tôi, trông cậu trẻ tuổi lại đẹp trai hơn nhiều, đáng tiếc, tôi lại lớn tuổi hơn cậu nhiều, hơn nữa, nghe Dĩnh nói cậu đã kết hôn rồi, nếu không thì tôi cũng muốn theo đuổi cậu.” Công chúa Diana nói đùa.
Giang Phong cũng là người biết đùa, vẻ mặt khoa trương tiếp lời: “Trời ạ, rốt cuộc tôi đã bỏ lỡ cái gì rồi? Cho hỏi một chút, bây giờ cưới còn kịp không?”
Công chúa Diana bị chọc cho cười lớn: “Giang đại sư, cậu đúng là một người đàn ông thú vị.”
Có sự mở đầu tốt, Giang Phong và công chúa Diana rất nhanh đã trở nên thân thiết, khiến Bùi Dĩnh không thể không bội phục năng lực giao tiếp của Giang đại sư.
Sau khi quen thuộc nhau hơn, công chúa Diana cũng chủ động nhắc tới chuyện chính: “Giang đại sư, thực không dám giấu giếm, tôi vốn không có ý định kết hôn, nhiều năm qua cha tôi vẫn luôn để mặc chuyện tôi độc thân, không hề có ý thúc giục tôi kết hôn.
Có điều, gần đây không biết vì nguyên nhân gì mà thái độ của cha tôi lại trở nên khác thường, bắt đầu đi tìm kiếm đối tượng cho tôi ở các vương thất khác.”
Giang Phong hỏi: “Công chúa Diana, tôi mạo muội hỏi một câu, vì sao cô lại không muốn lấy chồng? Là vì sợ đánh mất danh hiệu công chúa sao?”
Lời này cũng không phải là tùy tiện hỏi, dựa vào hiểu biết của Giang Phong về Thái Lan, công chúa ở đây một khi xuất giá sẽ không thể giữ lại danh hiệu được nữa.
Đồng thời cũng mất đi khả năng cạnh tranh ngôi vị.
Công chúa Diana cũng không phủ nhận, mà gật đầu nói: “Quả thật là có một phần nguyên nhân ở đây, cuộc sống hiện tại của tôi rất thoải mái, nhưng nếu như gả đi, thứ chào đón tôi là cái gì, tôi không đoán trước được, dù sao thì tôi cũng không muốn liều lĩnh bước vào con đường này.”
Giang Phong nói: “Công chúa Diana, tôi hiểu suy nghĩ của cô, nếu như gả cho đúng người, mọi chuyện đương nhiên sẽ vui vẻ, nhưng nếu như gả lầm người, vậy cuộc sống thoải mái cũng không cánh mà bay.”
Công chúa Diana nói: “Chủ yếu là có quá nhiều ví dụ đã bày ra trước mặt, vương thất chúng tôi, trải qua nhiều năm như vậy cũng đã có không ít công chúa xuất giá, nhưng số người thực sự có cuộc sống hạnh phúc thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay.”
Bùi Dĩnh cười, xen vào nói: “Diana, trước kia thì không nói, nhưng bây giờ có Giang đại sư giúp cậu tìm kiếm đối tượng, cậu có thể yên tâm mà xuất giá, cam đoan cuộc sống hôn nhân của cậu sẽ cực kì hạnh phúc.”
Công chúa Diana nháy nháy mắt với Giang Phong, cười hì hì nói: “Giang đại sư, vậy tất cả đành nhờ cậu, hi vọng cậu có thể giúp tôi tìm được đối tượng thích hợp, cho tôi một cuộc sống hôn nhân còn hạnh phúc hơn cả hiện tại.”
Giang Phong tự tin cười nói: “Tôi nhất định sẽ nỗ lực hết sức, xin hỏi công chúa Diana có yêu cầu gì đối với vị hôn phu tương lai không? Ví dụ như quốc tịch, gia thế, dung mạo, tài hoa, vân vân.”
Công chúa Diana nghĩ nghĩ, nói: “Không giới hạn quốc tịch, gia thế tốt nhất là có thể đem ra được, ngoại hình thì cứ lấy Giang đại sư làm tiêu chuẩn đi, tài hoa có thì tốt, không có cũng không sao.
Quan trọng nhất là hai người phải ở chung được, có tiếng nói chung, đối phương đừng có vì thân phận của tôi mà tìm cách lấy lòng, cũng không thể ngó lơ tôi được.
Tóm lại, tất cả đều trở về điểm ban đầu đó, miễn là tôi có thể hạnh phúc là được.”
Giang Phong ừ một tiếng, nói: “Được, tôi hiểu rồi, chờ tôi tìm được đối tượng phù hợp rồi tôi sẽ lập tức thông báo cho công chúa.”
Bùi Dĩnh nhìn đồng hồ, lên tiếng ngắt lời: “Giang đại sư, Diana, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên đi ăn cơm trưa rồi.”
Công chúa Diana cười nói: “Trung Quốc không hổ là một trong ba nền ẩm thực lớn của thế giới, mỹ thực ở đây thực sự rất nhiều, cảm giác như dù có mỗi ngày ăn một món cũng có thể ăn được suốt mười năm, không biết hôm nay Dĩnh định mời tôi ăn gì đây?”
Bùi Dĩnh cười nói: “Đi tới một thành phố, đương nhiên không thể bỏ qua đặc sản ở đó được, cho nên, hôm nay tôi định mời Diana đi tới “Lão Thông Thành” ăn đậu bì, đây là món mỹ thức tôi sùng bái nhất, là món ăn được các lãnh tụ tán thưởng không dứt, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.”
Công chúa Diana nghe vậy thì mắt sáng lên, liên tục gật đầu nói: “Rất tốt, vậy chúng ta tranh thủ thời gian lên đường ngay thôi, tôi không chờ nổi tới lúc được nhấm nháp mỹ vị của món đậu bì này nữa rồi.”
Bùi Dĩnh và Giang Phong nhìn nhau cười một tiếng, ba người lập tức lên đường tiến tới “Lão Thông Thành”, còn ba vệ sĩ ẩn mình ở chỗ tối cũng đi theo phía sau.
...
Thành phố Úc Lâm, Quế tỉnh.
Một khu dân cư nào đó.
Trần Ngạn Nhậm đang thưởng thức một bát mì đủ cả sắc, hương, vị, càng ăn vẻ mặt càng kích động, hắn nói với Mai Oanh Oanh đang ngồi đối diện: “Oanh Oanh, tay nghề của em thật sự rất tuyệt, luôn nói mì chỉ phù hợp ở thành phố đó, nếu đổi sang thành phố khác thì sẽ có hương vị khác đi, nhưng cái này cũng không hoàn toàn đúng, không phải em vừa hoàn mỹ tái tạo lại bát mỳ ở thành phố Úc Lâm bọn anh sao!”
Chương 918 - Giang Đại Sư, Là Một Nam Nhân Thú Vị (3)
Mai Oanh Oanh cười nói: “Nói mì không ra được tỉnh thành, câu này ít nhiều cũng có chút khoa trương, dù sao thì cũng cùng trong một tỉnh, phần lớn nguyên liệu nấu ăn đều dễ dàng kiếm được, còn nếu như muốn mang mì này ra khỏi Quế tỉnh thì lại là câu chuyện khác.”
Trần Ngạn Nhậm nhẹ gật đầu, vẻ mặt hưng phấn nói: “Nếu như hương vị của mì đã có thể được tái tạo lại một cách hoàn mỹ ở Úc Lâm, thì cửa hàng mì của anh chắc chắn sẽ có khởi đầu thuận lợi.”
Mai Oanh Oanh thấy hắn chấp nhất với mộng mở cửa hàng mì như vậy thì không khỏi nhắc nhở: “Anh Trần, ở Úc Lâm bên này cho tới giờ vẫn chưa có cửa hàng mì nào thực sự nổi tiếng thì có lẽ không chỉ là vì vấn đề không thể tái tạo lại được hương vị, anh về bên này mở tiệm cũng chưa chắc đã thuận lợi như trong tưởng tượng của anh đâu, còn không bằng trực tiếp ở lại tỉnh thành mở tiệm.
Dù sao thì thị trường ở tỉnh thành cũng tốt hơn, người ăn mì rất nhiều, vào bất kì một quán mì nào cũng luôn thấy có khách, chỉ cần hương vị không quá tệ thì việc buôn bán có thể đảm bảo.
Anh Trần cần gì phải về Úc Lâm bên này mạo hiểm khai phá thị trường chứ?”
Trần Ngạn Nhậm nghe vậy cũng có chút do dự, kế hoạch ban đầu của hắn là về Úc Lâm bên này mở quán mì buôn bán, nhưng không nghĩ tới đối tượng hắn xem mắt lại là người tỉnh thành, nếu như hắn cứ khăng khăng về Úc Lâm mở cửa hàng mà nói thì hai người sẽ thành yêu xa, đây hiển nhiên không phải là lựa chọn sáng suốt.
Dù sao thì mục đích cũng là kiếm tiền, mở tiệm ở nơi nào không phải là chuyện quá quan trọng, còn không bằng cứ chiều theo cô, đổi sang tỉnh thành mở tiệm là được.
Nghĩ tới đây, Trần Ngạn Nhậm nhìn thẳng vào mắt Mai Oanh Oanh, nói: “Oanh Oanh, em nói rất có đạo lí, nếu như anh mở tiệm ở tỉnh thành, liệu em có nguyện ý cùng anh phấn đấu không?”
Mai Oanh Oanh hiển nhiên không ngờ hắn sẽ đột nhiên thổ lộ như vậy, vẻ mặt hơi hốt hoảng, nói: “Anh thích chỗ nào thì mở tiệm chỗ đó, đâu có gì liên quan tới em đâu?”
Trần Ngạn Nhậm cười híp mắt nói: “Đương nhiên là liên quan tới em rồi, tiệm này lại không phải của một mình anh, cũng có một nửa cổ phần của em mà.”
Mai Oanh Oanh đỏ mặt lên, cúi đầu xuống mắng: “Đừng có mà nói hươu nói vượn, đây là quán ăn của riêng mình anh.”
Trần Ngạn Nhậm đưa tay ra bắt lấy bàn tay nhỏ của cô, tình ý nói nhỏ: “Oanh Oanh, những ngày qua ở chung với nhau, chẳng lẽ em vẫn còn chưa rõ tâm ý của anh sao?”
Mai Oanh Oanh vùng vẫy một hồi cũng không thoát được, cô ngẩng đầu, xấu hổ lại có chút e sợ nhìn hắn, thấp giọng nói: “Cái này... Chúng ta có phải là tiến triển hơi nhanh quá rồi không?”
Trần Ngạn Nhậm nhìn cô thẹn thùng, trong lòng có chút kích động, nói: “Anh không cảm thấy nhanh đâu, trong biển người mênh m.ô.n.g này, Giang đại sư đã giới thiệu em cho anh, vậy chứng minh giữa hai chúng ta có duyên phận.
Hơn nữa, Giang đại sư lợi hại đến như thế nào, em cũng biết rõ, những mối nhân duyên cậu ấy tự mình tác hợp thì tuyệt đối không sai được. Trải qua những ngày ở chung với nhau vừa qua, anh lại càng thêm chắc chắn về điểm này.
Bởi vậy, anh cảm thấy chúng ta đã đến lúc xác nhận mối quan hệ rồi, em cảm thấy thế nào?”
Mai Oanh Oanh trong lòng có chút loạn, cô đương nhiên là có hảo cảm với Trần Ngạn Nhậm, không có hảo cảm thì cô đã không đi theo hắn về Úc Lâm thế này rồi, thậm chí còn đến nhà hắn để làm mì nữa.
Chỉ là, hai người mới quen biết nhau được một thời gian ngắn, còn chưa hiểu nhiều về nhau, nhanh như vậy đã xác định mối quan hệ, liệu có vội quá không?
Có điều, Trần Ngạn Nhậm nói cũng rất có đạo lý, mối nhân duyên này là do Giang đại sư tự mình tác hợp, hơn nữa, trong việc làm mai mối, Giang đại sư trâu bò tới mức nào cô cũng biết rõ.
Nói cách khác, hai người ở cùng một chỗ khả năng lớn là phù hợp.
Nghĩ tới đây, Mai Oanh Oanh lại ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nóng rực của Trần Ngạn Nhâm đang nhìn mình, chờ đợi câu trả lời của mình, cô mím môi một cái, cuối cùng vẫn lựa chọn gật đầu.
Trần Ngạn Nhâm vui mừng, suýt chút nữa đã không khống chế nổi xúc động mà hôn cô, cũng may hắn đã đọc qua vài cuốn sách vàng dạy cách tán gái, biết rõ bây giờ không thể gấp, muốn mọi chuyện nước chảy thành sông thì không thể hù dọa đối phương chạy mất được.
Thế là, hắn cứng rắn nhịn xuống sự xúc động, tươi cười nói: “Hừm, Oanh Oanh, chúng ta trước ăn mì đi, nếu không để lâu sẽ không ngon nữa.”
Mai Oanh Oanh gật đầu, cô chỉ sợ hắn làm ra hành động thân mật quá mức gì, như thế thì cô thật đúng là không biết nên từ chối thế nào, cũng may hắn không phải gấp như thế, khiến cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, hai người vừa ăn mì vừa thảo luận chuyện lên tỉnh thành mở quán mì.
Thời đại hiện đại bây giờ, bất kể là mở quán làm ăn ở chỗ nào trong thành phố, điều khiến người ta đau đầu nhất vẫn luôn là việc lựa chọn mặt tiền cửa hàng, phải tìm một chỗ có tỉ suất chi phí - hiệu quả phù hợp, tìm được cửa hàng có mặt tiền đông khách qua lại thì chẳng khác gì trúng xổ số cả.
Ở tỉnh thành có thể tìm được một chỗ có mặt tiền phù hợp làm cửa hàng hay không, hai người cũng không chắc, phải tự mình tới tỉnh thành tìm kiếm một lần mới biết được.
Chương 919 - Thành Công Trong Cuộc Sống Không Phải Là Có Được Một Ván Bài Tốt, Mà Là Làm Thế Nào Để Chơi Tốt Một Ván Bài Xấu
Sau khi cùng Bùi tổng và Công chúa Diana ăn cơm trưa xong, Giang Phong chia tay bọn họ quay trở lại chiếc RV của mình và bắt đầu tìm kiếm người phù hợp với Công chúa Diana.
Tâm niệm hắn vừa động, một làn sóng vô hình giáng xuống, trong nháy mắt bao trùm hơn một tỷ người, các ảnh đại diện nam nhấp nháy điên cuồng, và cuối cùng bị khóa vào một trong các ảnh đại diện nam:
[Họ tên] Vương Hoa Điền
[Tuổi tác] 36 tuổi
[Chiều cao] 1 mét 8
[Cân nặng] 73 kg
[Bối cảnh gia đình] …
[Tính cách sở thích] …
[Kinh nghiệm tình trường] …
[Tư liệu chi tiết] …
[Giá trị phù hợp với hôn nhân hiện tại] 63 (mối quan hệ vợ chồng 65 + môn đăng hộ đối 61 + mối quan hệ gia đình 63)
[Giá trị kết hôn cực cao] 80 (quan hệ vợ chồng 81+ môn đăng hộ đối 79+ quan hệ gia đình 80)
[Đào hoa ngoại tình] …
[Dự đoán con cái] …
Nhìn thấy tư liệu kết đôi này, Giang Phong hơi kinh ngạc.
Kể từ khi phạm vi tìm kiếm của bàn tay vàng mở rộng ra toàn quốc, mỗi khi hắn tìm đối tượng ghép đôi hôn nhân cho khách hàng thì không có điểm kết hôn cực hạn nào thấp hơn 90 điểm.
Bây giờ sau hơn 1 năm mới có đối tượng ghép đôi đạt điểm 80, thực sự khá hiếm thấy.
Giang Phong đối với số điểm ghép đôi này tất nhiên là không hài lòng, khi phạm vi tìm kiếm ghép đôi không thể bao trùm một thị trấn, hắn cũng không quá coi trọng giá trị thích hợp này, huống chi là bây giờ.
Tuy nhiên, nếu muốn mai mối Công chúa Diana với người có điểm thích hợp cao hơn thì chắc chắn không thể tìm được ở Trung Quốc, mà cần phải ra nước ngoài tìm đối tượng mới được.
Lựa chọn đầu tiên để ra nước ngoài đương nhiên là nước Thái Lan, nơi Công chúa Diana đang ở.
Rốt cuộc, không gì tuyệt vời hơn việc tìm được người phù hợp ngay tại đất nước của Công chúa Diana.
Sau khi đưa ra quyết định, trong lúc cùng nhau ăn tối, Giang Phong hỏi: “Công chúa Diana, lần này cô đến Trung Quốc dự kiến trong bao lâu?”
Công chúa Diana cho biết: “Ước tính khoảng nửa tháng, còn thời gian cụ thể sẽ được xác định sau.”
Giang Phong nói: “Vậy sau khi tôi làm xong hộ chiếu thì tôi sẽ cùng cô trở về nước, xem thử tôi có thể giúp cô tìm một đối tượng thích hợp ở quốc gia của cô hay không. Nếu mà có thể tìm được thì quá tốt rồi, nếu không tìm được người thích hợp thì đến quốc gia khác tìm, tóm lại là tôi nhất định sẽ tìm được một đối tượng khiến cho công chúa hài lòng.”
Công chúa Diana vui vẻ gật đầu: “Giang đại sư, rất cảm ơn anh đã quan tâm đến tôi, tôi tin anh sẽ không làm tôi phải thất vọng.
Nào, tôi kính anh một ly, đợi đến khi sang nước tôi, tôi sẽ chiêu đãi anh thật tốt, cho anh nếm thử những món ngon hàng đầu của đất nước chúng tôi.
Nền ẩm thực của nước chúng tôi tuy không thể so sánh với ẩm thực của Trung Quốc các bạn nhưng cũng có những nét độc đáo riêng, hi vọng sau này anh sẽ thích. "
Giang Phong cầm ly rượu lên, cười nói: "Tôi rất mong đợi đó."
…
Tô Tuyết Như một mực tin tưởng vững chắc một câu nói như thế này: “Thành công trong cuộc sống không nằm ở việc có được một ván bài tốt, mà là làm thế nào để chơi tốt một ván bài xấu."
Vì vậy, dù sinh ra trong gia đình nghèo khó, ngoại hình bình thường, chiều cao khiêm tốn nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ việc nỗ lực.
Cách đây lâu lắm rồi, có người nói với cô rằng con đường khả thi duy nhất để vươn lên trong một gia đình như gia đình cô chính là việc học hành.
Tô Tuyết Như ghi nhớ câu nói này trong lòng, sau đó cứ chăm chỉ học tập.
Trước hết phải cảm ơn quốc gia, ngay cả khi cô xuất thân từ một gia đình nghèo khó, Tô Tuyểt Như vẫn có cơ hội đến trường.
Sự chăm chỉ được đền đáp, với mười năm chăm chỉ như một ngày của Tô Tuyết Như, cô ấy đã thành công được nhận vào trường học hàng đầu trong nước, và cô cũng là người đầu tiên từ ngôi làng lạc hậu của họ được nhận vào trường học hàng đầu.
Với điểm số ấn tượng như vậy, tất nhiên không cần phải lo lắng về học phí đại học.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy cảm thấy học vấn của mình không đủ cao, dù sao thời đại này có rất nhiều sinh viên đại học, học vấn của cô không có nhiều lợi thế trong việc tìm việc làm, thậm chí còn không đủ tư cách để vào một số công ty niêm yết trên thị trường.
Vì vậy, cô cô gắng và tiếp tục học lên, điều này trực tiếp dẫn đến việc tốt nghiệp Tiến sĩ của cô.
Nếu như bằng cử nhân tương đối bình thường, thay thế bằng tiến sĩ, hơn nữa còn là tiến sĩ của trường danh giá thì hoàn toàn khác biệt.
Tô Tuyết Như dễ dàng tìm được một công việc với mức lương khá tốt trong một công ty niêm yết, nhờ làm việc xuất sắc nên chưa đầy hai năm cô đã được thăng chức lên giám đốc.
Cho đến nay, về mặt tài chính, có thể nói Tô Tuyết Như đã xoay chuyển tình thế.
Tuy nhiên, cuộc sống của cô vẫn chưa gọi là thành công, bởi vì năm nay cô đã 33 tuổi nhưng vẫn cô đơn một mình.
Chương 920 - Thành Công Trong Cuộc Sống Không Phải Là Có Được Một Ván Bài Tốt, Mà Là Làm Thế Nào Để Chơi Tốt Một Ván Bài Xấu (2)
Không phải cô không muốn yêu, cũng không phải công việc quá bận rộn không có thời gian yêu đương, chủ yếu là do chiều cao 1 mét 43 cản trở cô.
Khi bạn có một số thứ như chiều cao chẳng giúp ích gì nhiều cho cuộc hôn nhân của bạn nhưng khi bạn không có nó thì nó sẽ trở thành một trở ngại trong cuộc hôn nhân của bạn.
Trên thực tế, những người phải lòng cô đều là những người có hoàn cảnh vô cùng tệ, Tô Tuyết Như là một nữ Tiến sĩ học cao hiểu rộng nên đương nhiên coi thường đối phương rồi. Còn những người mà cô để ý, điều kiện bản thân cũng không tệ, người ta lại không để ý cô ấy.
Hôm nay, Tô Tuyết Như đang ở trong tình trạng cao không được mà thấp cũng không xong.
Cô ấy cũng đã thử hẹn hò qua mạng, với kiến thức uyên thâm của mình, chỉ cần bỏ qua chiều cao và ngoại hình, về cơ bản đó là một tình yêu thử, nhưng thật đáng tiếc khi tất cả họ đều c.h.ế.t trước ánh sáng.
Cho đến tận bây giờ, Tô Tuyết Như vẫn nhớ như in ánh mắt khinh thường mà người ta dành cho cô khi lần đầu tiên gặp đối tượng hẹn hò trực tuyến.
Cảm xúc bất mãn khiến Tô Tuyết Như dồn hết tâm sức vào công việc, đây cũng là nguyên nhân chính khiến cô được thăng chức lên giám đốc bộ phận trong thời gian ngắn như vậy.
Hôm nay, sau khi tan sở, Tô Tuyết Như sẽ lái xe thẳng đến phòng xx của một nhà hàng nào đó.
Hôm nay, một cô bạn học thời đại học có quan hệ tốt đến đây công tác, đã gọi điện thoại thông báo cho Tô Tuyết Như, với tư cách là chủ nhà đương nhiên phải tiếp đãi, vì vậy đã hẹn nhau ăn tối ở nơi đây.
Gõ cửa đi vào trong phòng, Tô Tuyết Như vội vàng xin lỗi nói: "Phi Phi, thật sự xin lỗi, trước khi tan sở mình phải xử lý một chút chuyện, để bạn chờ lâu rồi.”
Lý Phi là một cô gái trẻ dáng người chuẩn, cô ấy cười nói: "Tuyết Như, chúng ta là bạn học hơn mười năm rồi, không cần khách khí như vậy."
Hai người lịch sự chào hỏi nhau, sau đó bắt đầu gọi đồ ăn.
Chỉ có hai người, đều là con gái nên lượng thức ăn có hạn, ba món một canh là đủ.
Sau khi gọi món xong, chờ đến khi người phục vụ rời đi, Lý Phi mới có chút ghen tị nói: “Vẫn là học nhiều hơn vẫn tốt, mình tốt nghiệp vất vả nhiều năm như vậy mới có được công việc chủ quản, còn bạn mới làm chưa đầy hai năm đã trở thành giám đốc bộ phận rồi, đà thăng tiến này quả thực đánh bại mình gấp mấy lần! "
Tô Tuyết Như lắc đầu thở dài: "Nếu bạn muốn ghen tị, mình cũng ghen tị với bạn được không, công việc hiện tại của bạn ổn định, có được người chồng yêu thương bạn và còn có một đứa con đáng yêu, mình thì có học nhiều hơn một chút, nhưng có ích gì đâu chứ, đến bây giờ cũng không ai ngó ngàng, e là phải cô đơn đến già nè.”
“Tuyết Như, nữ Tiến sĩ như bạn không cần phải nhìn xa trông rộng như vậy!" Lý Phi tất nhiên biết chỗ thiếu sót của bạn học cũ, nói trắng ra là cô ấy bị cản trở bởi chiều cao của mình, nếu không thì với tài năng và học thức của cô bạn học cũ này, cho dù ngoại hình có chút bình thường cũng rất dễ tìm được bạn đời.
Tô Tuyết Như cười khổ nói: "Mình đâu có tư cách mà nhìn xa trông rộng, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì chiều cao của mình đã khiến chín mươi chín phần trăm đàn ông lánh xa, những người còn lại căn bản là không đứng đắn, mình thà c.h.ế.t trong cô đơn chứ không lấy một người đàn ông như vậy. "
Lý Phi không biết nói sao, chỉ có thể an ủi cô ấy: “Đừng nản lòng, trên đời này cóc ba chân khó tìm chứ đàn ông hai chân rất nhiều, chỉ cần bản thân bạn đừng từ bỏ, bạn luôn có thể tìm được một người đàn ông tốt và không quan tâm đến chiều cao của bạn. "
"Mình cũng mong là như vậy!"
Tô Tuyết Như cảm động thở dài một tiếng, sau đó chuyển đề tài: "Đừng nói về mình nữa, nói về tình hình gần đây của bạn đi, lần trước nghe bạn nói muốn sinh đứa thứ hai, nhưng nhìn bụng của bạn thì chưa có động tĩnh gì, vậy là từ bỏ kế hoạch rồi hay là trì hoãn lại?”
Lý Phi thở dài: "Bỏ kế hoạch rồi!"
Tô Tuyết Như hỏi: “Tại sao vậy? Chẳng phải bạn rất muốn sinh đứa con thứ hai sao?"
Lý Phi nói: “Chồng mình không đồng ý, anh ấy nghĩ sinh một đứa con thì tốt, nếu sinh thêm một đứa nữa thì áp lực sẽ quá lớn, Dù sao thì trong thời đại này chi phí nuôi con cũng quá cao."
Tô Tuyết Như hiểu rõ gật đầu.
Chi phí nuôi con của mỗi người là khác nhau, đồng thời còn liên quan đến môi trường mà họ sống, ở những vùng nông thôn tương đối lạc hậu như chỗ bọn họ, chi phí nuôi con cực kỳ thấp, làm cha mẹ chỉ cần không để con c.h.ế.t đói là được, còn những thứ khác thì sao cũng được.
Với cách nuôi dạy như vậy, đừng nói là sinh thêm đứa con thứ hai, thậm chí sinh thêm vài đứa nữa thì đối với thu nhập của bạn học cũ của cô cũng không thành vấn đề.
Nhưng nếu đổi thành một gia đình coi trọng việc giáo dục con cái, như vậy chi phí nuôi dạy con cái không phải là điều mà những gia đình bình thường dám bỏ qua.