{{ msgSearch }}

Tủ truyện

295

Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Một Nha Đích Thỏ Tử 616 Chữ 27/02/2025 18:49:05

Về nhà, tôi bảo cô ấy cứ nằm nghỉ ngơi, tôi còn nấu trứng cho cô ấy ăn. Tối qua, khi em trai tôi trở về, cô ấy không cho nó vào phòng ngủ. Cô ấy trách nó đã khiến cô ấy mất đi đứa con, không muốn nhìn thấy nó. Em trai tôi thương cô ấy nên không ép, sang ngủ ở phòng phía tây.

Sáng nay, cô ấy bảo không cần gọi dậy ăn sáng, khi nào dậy sẽ tự ra. Tôi thấy cô ấy đã chịu nghỉ ngơi nên cũng không làm phiền. Nhưng đến chín giờ, tôi vào phòng gọi thì... cô ấy đã treo cổ tự tử rồi..."

Chị ta vừa nói vừa khóc nấc lên.

Lời kể này hoàn toàn trái ngược với những gì Dương Tiểu Yến từng nói với Tần Chiêu Chiêu.

Lẽ nào tinh thần Dương Tiểu Yến thực sự có vấn đề? Nếu ai đó bị rối loạn tinh thần, thì việc nói những điều không có thật cũng không có gì lạ.

Còn chuyện gia đình chồng muốn ép cô ấy ly hôn, liệu có thật không? Nếu đúng là họ muốn ép ly hôn, vậy tại sao lại phải dùng đến cách cực đoan này?

Tần Chiêu Chiêu im lặng một lúc rồi cất giọng:

"Chúng tôi có thể vào nhìn cô ấy một chút không?"

Chị dâu cả Dương Tiểu Yến gật đầu:

"Nếu các cô không sợ thì theo tôi."

Thu Cúc nhút nhát, run rẩy nắm lấy tay Tần Chiêu Chiêu:

"Tôi sợ..."

Tần Chiêu Chiêu nhìn cô ấy, nhẹ giọng nói:

"Vậy cô đợi trong xe nhé."

Thu Cúc gật đầu, rồi quay người rời đi.

Tần Chiêu Chiêu và Lý Khánh Mai theo chị dâu cả bước vào phòng của Dương Tiểu Yến.

Trước giường có hai người đàn ông đang đứng. Một người mặc quân phục màu xanh lá, có lẽ chính là chồng của Dương Tiểu Yến – Ngô Bình.

Bên cạnh anh ta là một người đàn ông dáng vẻ đoan chính, không cao lắm nhưng cũng không thấp, thân hình cân đối. Trang phục của anh ta được may đo tỉ mỉ, trông rất bảnh bao.

Nghe thấy có người bước vào, cả hai quay lại.

Ngô Bình mắt đỏ hoe, gương mặt đầy nước mắt. Rõ ràng anh ta đã khóc rất nhiều, trông vô cùng đau lòng.

"Tôi là Ngô Bình, chồng của Dương Tiểu Yến. Cảm ơn các cô đã quan tâm đến cô ấy. Các cô đến thăm, nhưng tiếc là cô ấy không thể gặp mọi người nữa rồi."

Lý Khánh Mai nghẹn giọng:

"Hôm qua cô ấy vẫn khỏe mà, sao lại nghĩ quẩn như vậy? Nếu cô ấy bị trầm cảm, tại sao anh không đưa cô ấy đi khám?"

Ngô Bình nở một nụ cười chua chát, giọng nói đầy bất lực:

"Tiểu Yến rất cố chấp. Tôi khuyên cô ấy đi khám, nhưng cô ấy nói mình không bị bệnh, rằng tôi đang nguyền rủa cô ấy. Tôi không dám ép, chỉ hy vọng cô ấy có thể dần dần khá hơn. Nhưng không ngờ, cô ấy lại chọn con đường dại dột như vậy...

Ba năm qua, chúng tôi chưa từng cãi nhau, tình cảm luôn tốt đẹp. Tôi thật sự không thể chấp nhận được việc cô ấy đã rời xa tôi mãi mãi..."

Lý Khánh Mai lặng người, nhìn một người đàn ông trưởng thành rơi nước mắt, cô không khỏi xót xa:

"Anh hãy cố gắng vượt qua nỗi đau. Người mất rồi không thể sống lại. Anh phải tiếp tục sống."

Ngô Bình gật đầu, giọng nói khàn hẳn đi:

"Cảm ơn chị đã an ủi. Tôi cũng đang cố nghĩ như vậy... Nếu không phải vì đơn vị còn cần tôi, có lẽ... tôi đã theo cô ấy rồi..."

Sưu Tầm, 27/02/2025 18:49:05

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :