Chu Tây Dã ngoảnh lại, lạnh lùng nhìn Trương Triệu:
“Bảo cậu đi báo với Lương Bí thư trong thôn rằng ba giờ sẽ nổ mìn, chứ không phải đi tám chuyện. Đã thông báo đầy đủ chưa?”
Trương Triệu gật đầu:
“Đã thông báo rồi, tôi cũng nói rõ thời gian nổ mìn lần thứ hai.”
Nói xong, anh ta rời đi với vẻ bực bội.
Trong lòng Chu Tây Dã vẫn đang suy tính. Sau khi nổ mìn xong và xác nhận mọi người an toàn, anh sẽ lên thành phố một chuyến để gặp lãnh đạo.
Tôn Hiểu Nguyệt luôn cảm thấy bất an trong ký túc xá. Ánh mắt của Lý Tư Mẫn nhìn cô ta cũng đầy kỳ lạ, khiến cô ta không thoải mái.
Chỉ đến khi Lý Tư Mẫn ra ngoài, Trần Song Yến bước vào với mái tóc rối bời, trên người còn vương vài chiếc lá cỏ.
Nhìn gương mặt của Trần Song Yến, kiếp trước, Tôn Hiểu Nguyệt từng ghét bỏ Chu Tây Dã vì sự lạnh lùng, không thể trở thành vợ chồng thật sự với anh.
Nhưng cô ta cũng đã nếm trải mùi vị của tình yêu nam nữ, nên rất rõ ràng Trần Song Yến vừa trải qua chuyện gì. Trần Song Yến vừa đi cùng với Tưởng Đông Hoa, rồi lại trở về cùng nhau.
Họng Tôn Hiểu Nguyệt bỗng như nghẹn lại, không thể phát ra tiếng.
Mãi một lúc lâu, Tôn Hiểu Nguyệt mới tìm lại được giọng nói của mình, giọng run rẩy hỏi Trần Song Yến:
“Cô và Tưởng Đông Hoa ngủ với nhau rồi sao?”
Bị hỏi thẳng như vậy, Trần Song Yến đỏ mặt:
“Ừm, trên người tôi có thuốc đó, tôi cũng không còn cách nào khác.”
Nghĩ đến đây, Trần Song Yến hỏi lại Tôn Hiểu Nguyệt:
“Hiểu Nguyệt, thuốc cô đưa tôi không phải là thuốc tiêu chảy bình thường sao? Sao lại biến thành loại thuốc đó? Hôm nay nếu không phải có Tưởng Đông Hoa ở đó, thì tôi đã xong đời rồi.”
Tôn Hiểu Nguyệt lúc này rối loạn trong lòng:
“Tôi cũng không biết. Tôi đưa cô đúng là thuốc tiêu chảy, chắc là Khương Tri Tri đã đổi thuốc.”
Tôn Hiểu Nguyệt không thể trách Trần Song Yến, sợ bị Trần Song Yếnquay lại cắn mình. Nhưng Tưởng Đông Hoa và Trần Song Yến đã ngủ với nhau, khả năng cao là họ sẽ cưới nhau. Vậy cô ta còn cơ hội gì nữa?
Không được, cô ta không thể để họ ở bên nhau.
Còn Khương Tri Tri, lần này Khương Tri Tri lại thoát được một lần, chắc chắn sắp phát hiện ra cô ta cũng đang ở đây.
Cô ta phải hành động trước khi Khương Tri Tri kịp phát hiện ra, phải nhanh chóng hủy hoại Khương Tri Tri!
Khương Tri Tri lờ mờ đoán được người đứng sau giở trò là ai. Ngoài việc ngạc nhiên vì sao người đó xuất hiện ở đây, cô không chủ động phản công.
Đã muốn trốn thì cứ để trốn, xem cô ta còn giở được trò gì nữa.
Cô chỉ muốn an nhàn sống ở ngôi thôn này hai năm, tận hưởng niềm vui làm “cá mặn”. Những chuyện khác thì đợi hai năm nữa, chờ chính sách thay đổi rồi tính.
Nhưng ai đó cứ muốn thêm chuyện vui, vậy thì cứ chơi thôi!
Khi trở về, Dương Phượng Mai còn nấu cho cô một bát trứng gà luộc, chỉ là hai quả trứng gà luộc trong nước với một thìa đường đỏ. Đây là đường đỏ mà Dương Phượng Mai đã tích góp rất lâu.
Bà nhất quyết bắt Khương Tri Tri ăn, nói rằng hôm nay cô đã vất vả:
“Thân thể đã yếu rồi, còn phải đi đánh cái loại không biết xấu hổ kia, mệt c.h.ế.t đi được. Ăn đi để bồi bổ, rồi ngủ một giấc thật ngon.”
Khương Tri Tri không thể từ chối sự nhiệt tình của Dương Phượng Mai, chỉ có thể ăn hết bát trứng đường đỏ giống như đồ ăn dành cho phụ nữ ở cữ. Bụng lập tức ấm áp dễ chịu.
Dương Phượng Mai hài lòng:
“Ăn xong thì ngủ một chút đi. Ba giờ sẽ nổ mìn, tiếng rất to đấy. Tạm thời đừng ra bờ sông.”
Khương Tri Tri biết chuyện này, gật đầu:
“Cháu sẽ ra bờ sông giặt quần áo muộn hơn một chút.”
Dương Phượng Mai kêu lên một tiếng, có vẻ không vui:
“Còn giặt gì nữa? Thân thể vừa mới khá hơn thì nghỉ ngơi cho tốt. Vài bộ quần áo đó, đưa đây, để dì giặt cho.”
Khương Tri Tri cười:
“Nhưng cháu muốn đi dạo ở bờ sông, nằm mãi thế này cháu thấy khó chịu.”
Quan trọng nhất là hôm nay, sau khi tỉnh lại, cô lờ mờ nhớ rằng có một người đàn ông đã vớt cô lên từ dưới sông. Cánh tay rắn chắc ấy suýt nữa thì siết gãy eo cô.
Hình như người đàn ông ấy còn nói gì đó, giọng nói rất dịu dàng và dễ nghe.
Vì vậy, cô muốn ra bờ sông dạo một vòng, xem có thể nhớ lại được điều gì không.
Dương Phượng Mai thấy cô nói vậy cũng gật đầu đồng tình:
“Vậy thì tầm năm, sáu giờ cháu ra đó dạo một chút cho mát mẻ. Chiều dì còn phải ra đồng làm việc, không thì đã đi cùng cháu rồi.”
Bà chủ yếu lo lắng nếu Khương Tri Tri đi một mình, lỡ gặp đám thanh niên trí thức kia mà xảy ra xung đột, cô sẽ bị thiệt thòi.
Nghe vậy, Khương Tri Tri lại cảm thấy áy náy:
“Tay cháu bị thương không giúp được gì cho mọi người, nếu không cũng muốn giúp dì một chút.”
Dương Phượng Mai xua tay:
“Không cần, không cần. Bố Đại Tráng nói rồi, cháu vẽ được cái bản thiết kế đó là giỏi lắm rồi. Sau này cháu chính là đại công thần của thôn dì đấy.”
Khương Tri Tri được khen mà ngượng ngùng, cười khan. Đợi bà đi rồi, cô mới yên tâm nằm xuống ngủ một giấc thật ngon.
Cô bị đánh thức bởi tiếng nổ mìn phá núi, rửa mặt qua loa, chải tóc đơn giản, nhìn đồng hồ thấy đã đến lúc, mới đi ra bờ sông.
Người lớn đều ra đồng kiếm công điểm, một đám trẻ con tụ tập bên bờ sông nhìn động tĩnh bên kia. Lương Đại Tráng cầm gậy đứng bên cạnh, chịu trách nhiệm đuổi đám nhóc muốn xuống sông.
Khương Tri Tri nhìn đám trẻ ồn ào, liền đi về phía hạ lưu. Đoạn này có một khúc sông khuất, cảnh vật hoang vu hơn, nước cũng sâu hơn, nên bọn trẻ thường không qua đây.
Cô quan sát một vòng, đầu óc vẫn trống rỗng, làm sao cũng không nhớ ra được chuyện gì xảy ra sau khi có người vớt mình lên.
Không biết từ lúc nào, cô đã đi khá xa, vòng qua một khúc quanh của dòng sông, bỗng nhìn thấy Chu Tây Dã, Trương Triệu và một người đàn ông lạ mặt đang đứng nói chuyện, ánh mắt hướng về bờ bên kia, dường như đang nghiên cứu điều gì đó.
Khương Tri Tri nghĩ đến chuyện đã ăn thịt gà và uống sữa mạch nha do Chu Tây Dã mang đến, nếu giờ gặp anh mà không chào hỏi thì thật bất lịch sự. Cô dừng lại, đợi khi Chu Tây Dã nhìn sang thì cong mắt, để lộ chiếc răng khểnh, nở một nụ cười ngọt ngào đáng yêu.
Ánh mắt Chu Tây Dã trở nên tối đi, anh đưa bản vẽ trong tay cho Trương Triệu, nói gì đó với hai người kia rồi đi về phía Khương Tri Tri.
Thậm chí, anh còn có chút hồi hộp. Khi đến gần, thấy nét mặt Khương Tri Tri bình thản, ánh mắt cười rạng rỡ, không biết là cô không để tâm đến chuyện tối qua, hay thật sự đã quên mất chuyện đó.
Khương Tri Tri thấy Chu Tây Dã tiến lại gần, cười lên tiếng trước:
“Các anh làm gì ở đây vậy? Không phải đang phá núi sao? Có phải sắp sửa đường rồi không?”
Chu Tây Dã liếc cô một cái, gật đầu:
“Ngày mai sẽ tiến vào núi hết. Bản vẽ của cô, bên công xã nói sao?”
Nhắc đến chuyện này, Khương Tri Tri liền vui vẻ, mắt cong cong, giọng trong trẻo:
“Bí thư nói xong việc hết bận sẽ qua tìm tôi để hiểu rõ tình hình, ông ấy rất công nhận bản vẽ của tôi.”
Chu Tây Dã lại nhìn Khương Tri Tri lần nữa, thấy cô không có vẻ gì là rụt rè hay ngại ngùng, chẳng lẽ cô thật sự đã quên chuyện tối qua?
Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại dâng lên chút hụt hẫng mà chính anh cũng không nhận ra.
Không kìm được, anh lại nhắc đến chuyện cũ:
“Cô rất giỏi, sao không nghĩ đến việc đi bộ đội?”
Trong lòng vẫn tiếc nuối, thật sự Khương Tri Tri mà không vào quân đội thì quá lãng phí!
Khương Tri Tri sững lại, không ngờ Chu Tây Dã lại kiên trì như vậy!
Cô nghiêm túc và thẳng thắn đáp:
“Tôi sợ khổ, tư tưởng giác ngộ cũng thấp, không có tinh thần cống hiến gì. Tôi chỉ muốn tìm một nơi để trốn việc, sống an nhàn qua ngày thôi.”