Thông tin truyện

[Dịch] sau khi phu quân bị trúng gió

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
sau khi phu quân bị trúng gió

Tác giả: Kim Châu Ngọc Đậu

Thể loại: Ngôn Tình , Trọng Sinh , Cổ Đại ,

Trạng thái: Đang ra

[Dịch] sau khi phu quân bị trúng gió

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua cửa sổ mở một nửa, chiếu vào phòng, từng tia nắng rơi xuống mặt bàn sát cửa. Trên bức tường đối diện với chiếc bàn có đặt một ban thờ, phía trên là một pho tượng Bồ Tát. Trong lư hương khắc hoa trên bàn đồng thau, làn khói nhàn nhạt lượn lờ bay lên, hờ hững tỏa ra bốn phía trong phòng. Tô Ngọc Dung gần 60 tuổi, đầu tóc hoa râm, giờ phút này thành kính quỳ gối trên đệm hương bồ, cầm Phật châu trong tay, mặc niệm kinh văn.

Nhóm tiểu nha đầu trong viện vừa bận rộn, vừa thấp giọng trò chuyện với nhau. Trong ngoài một mảnh an bình, hài hòa. Nhưng không được bao lâu, tiếng nói chuyện bên ngoài dần trở nên lộn xộn. Tô Ngọc Dung nhíu mày, mở mắt ra. Nàng chống tay lên mặt bàn, mặt lạnh đứng dậy. đang muốn đi ra ngoài giáo huấn nhóm nha đầu ầm ĩ, thì A Du, thị nữ hồi môn của nàng, mái tóc cũng đã điểm hoa râm, vội vã đi đến: “khôngtốt, lão phu nhân. Lão tước gia trúng gió!”

Phong Vu Tu trúng gió? hắn vậy mà lại trúng gió? Đây là chính là báo ứng ông trời cho hắn! Trong nháy mắt ấy, đôi mắt mờ mịt của Tô Ngọc Dung trừng lớn, ánh mắt phức tạp mừng như điên, hỏi: “đã chết chưa?” A Du lắc đầu, lau mồ hôi mỏng trên trán: “không chết, chỉ bị hôn mê. Lúc này đại phu đã tới cửa, người mau chóng tới xem đi! Làm bộ làm dáng cũng được.” không chết thì gấp cái gì.
Xem thêm
Thu gọn
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua cửa sổ mở một nửa, chiếu vào phòng, từng tia nắng rơi xuống mặt bàn sát cửa. Trên bức tường đối diện với chiếc bàn có đặt một ban thờ, phía trên là một pho tượng Bồ Tát. Trong lư hương khắc hoa trên bàn đồng thau, làn khói nhàn nhạt lượn lờ bay lên, hờ hững tỏa ra bốn phía trong phòng. Tô Ngọc Dung gần 60 tuổi, đầu tóc hoa râm, giờ phút này thành kính quỳ gối trên đệm hương bồ, cầm Phật châu trong tay, mặc niệm kinh văn.

Nhóm tiểu nha đầu trong viện vừa bận rộn, vừa thấp giọng trò chuyện với nhau. Trong ngoài một mảnh an bình, hài hòa. Nhưng không được bao lâu, tiếng nói chuyện bên ngoài dần trở nên lộn xộn. Tô Ngọc Dung nhíu mày, mở mắt ra. Nàng chống tay lên mặt bàn, mặt lạnh đứng dậy. đang muốn đi ra ngoài giáo huấn nhóm nha đầu ầm ĩ, thì A Du, thị nữ hồi môn của nàng, mái tóc cũng đã điểm hoa râm, vội vã đi đến: “khôngtốt, lão phu nhân. Lão tước gia trúng gió!”

Phong Vu Tu trúng gió? hắn vậy mà lại trúng gió? Đây là chính là báo ứng ông trời cho hắn! Trong nháy mắt ấy, đôi mắt mờ mịt của Tô Ngọc Dung trừng lớn, ánh mắt phức tạp mừng như điên, hỏi: “đã chết chưa?” A Du lắc đầu, lau mồ hôi mỏng trên trán: “không chết, chỉ bị hôn mê. Lúc này đại phu đã tới cửa, người mau chóng tới xem đi! Làm bộ làm dáng cũng được.” không chết thì gấp cái gì.
Xem thêm
Thu gọn
Danh sách chương
Bình luận
Loading...
Loading...