Giờ này trong đầu nàng ta chỉ toàn nghĩ đến cái ghế thái tử phi, chỉ mong có người thay nàng ta gả đi mà thôi!
Ta không dại dột mắc bẫy đâu. Về đến sân, ta không khỏi ôm n.g.ự.c thở dốc, ngày thường lười vận động, chạy có một đoạn mà mồ hôi ướt đẫm, ta tiện tay muốn rút khăn lau, lại sờ vào khoảng không.
Ta sững người. Chạy nhanh quá, quên cả cầm theo chiếc khăn gói nghiên mực. Nếu bị gã biểu ca kia nhặt được, thì ta còn thanh minh thế nào được?
Ta cố trấn tĩnh nỗi sợ hãi trong lòng, định tranh thủ lúc trời còn sớm, quay lại đường cũ tìm chiếc khăn. Cùng lắm thì nói chuyện tử tế với người ta, may ra người ta còn thông cảm.
Ai ngờ khi đến cổng vòm, ta phát hiện đám mảnh vụn trên đất biến mất không dấu vết. Sạch sẽ như thể chiếc nghiên mực chưa từng vỡ ở đó vậy. Chắc là sợ ảnh hưởng đến người đi lại, gã biểu ca kia đã quét dọn vào bụi cây bên cạnh rồi?
Gã biểu ca này, cũng tốt bụng quá nhỉ! Ta vội vàng chạy đến bụi cây gần đó, cúi người tìm kiếm khắp nơi. Tìm mãi mà chẳng thấy chiếc khăn đâu, bỗng nghe thấy tiếng người nói chuyện sau hòn non bộ.
Ta thấy kỳ lạ, hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau, thấy trong bóng tối có vạt áo trắng ló ra, rõ ràng là gã biểu ca ban nãy. Ta mừng rỡ, vừa định bước ra, thì một tia sáng bạc lóe lên. Ngay sau đó, "bịch" một tiếng vang lên. Một gia đinh từ trong bóng tối đổ gục xuống đất.
Trên cổ người đó có một vết thương sâu hoắm, m.á.u vẫn đang tuôn trào. Ta sợ hãi nín thở. Chuyện, chuyện của ta, hình như là thể loại sảng văn Mary Sue về kinh doanh thì phải?
Ngước mắt nhìn lại, ta thấy gã biểu ca ban nãy vẫn còn vẻ ôn nhuận như ngọc, giờ đang thong thả lau vết m.á.u trên thanh kiếm mềm. Vẻ dịu dàng trên mặt hắn đã tan biến, chỉ còn lại sự lạnh lẽo. Hắn cẩn thận lau chùi thanh kiếm, nhìn thanh kiếm đó, ta bỗng nhớ ra điều gì đó.
Ta nhớ, trong nguyên tác chỉ có nam chính sở hữu một thanh kiếm mềm như vậy. Mà nam chính trong nguyên tác là Cửu vương gia Dương Trầm nổi tiếng. Ngay cả thái tử hiện tại cũng phải kính trọng gọi một tiếng "cửu hoàng thúc". Sao lại thành biểu ca được?
Ta hít một hơi lạnh buốt. Trong nguyên tác, đoạn này chỉ được nhắc đến vài dòng, biểu ca c.h.ế.t vì bệnh tim trên đường đi không lâu sau đó. Mà góc nhìn trong nguyên tác luôn hướng về nữ chính,hoàn toàn không làm rõ thân phận của gã biểu ca.
Giờ nghĩ lại, chẳng lẽ gã biểu ca này đã bị người khác thay thế từ lâu rồi sao? Ta nuốt nước bọt, lại ngẩng đầu nhìn về phía hòn non bộ. Trong nguyên tác, Dương Trầm vốn dĩ vẫn luôn tìm kiếm chứng cứ phạm tội của nhị hoàng tử. Khi thu thập đủ chứng cứ lật đổ nhị hoàng tử, hắn sẽ phò tá ngũ hoàng tử còn nhỏ lên ngôi. Đến lúc đó, hắn sẽ không còn là Cửu vương gia vô danh, mà là nhiếp chính vương danh chính ngôn thuận.
Trước đây ta chỉ quan tâm đến nữ chính, chẳng có chút hứng thú nào với nam chính của ta. Chỉ nghĩ đến chuyện sau này nhờ nữ chính kiếm được tiền, ta sẽ sống sung sướng thế nào, thậm chí đã xem qua cả nhà cửa.
Ai ngờ cú va chạm này, lại đụng ngay nam chính đang cải trang làm việc lớn! Dương Trầm lúc này có lẽ đang mượn thân phận biểu ca Đàm gia. Để điều tra những sổ sách bí mật giữa Thẩm Tự Kiên và thái tử, đúng không?
Một đoạn tình tiết không hề được nhắc đến trong truyện, vậy mà cuốn sách này lại tự hợp lý hóa được. Biết thế ta đã chẳng ra ngoài tìm nghiên mực, rước thêm bao nhiêu rắc rối làm gì!
Đúng lúc ta đang suy nghĩ xem nên giả c.h.ế.t hay là chạy trốn, thì giọng nói của nam nhân vang lên từ sau hòn non bộ: "Chuyện nhỏ nhặt như vậy, cũng cần bản vương phải tự tay ra tay sao?"
"Thuộc hạ đáng chết, vạn lần không ngờ, người của thái tử cũng cài cắm vào Thẩm gia, lại còn biết được hành tung của chúng ta..."
"Thẩm Sơ Ngưng có động tĩnh gì khác không?"