Ta nhìn bàn đầy bút mực giấy nghiên, kinh ngạc đến mức há hốc mồm. Tờ giấy kia là giấy trừng tâm đường thượng hạng, trắng mịn như ngọc, mỏng manh mà bóng loáng, gấp lại không để lại nếp nhăn. Loại giấy này một thước cũng đáng giá cả nghìn vàng, thế mà lại được tặng nguyên xấp như thế này? Mực kia thì là mực tùng yên thượng hạng, bóng loáng như sơn, nghe nói trên thị trường toàn bán từ trăm lượng trở lên. Lại cho hẳn một hộp to đùng như vậy?
Nhìn tiếp những bộ bút lông tuyên thành, những thứ này cộng lại chẳng phải còn quý hơn cả cái nghiên mực kia sao? Thải Hoàn chống cằm suy tư: "Tiểu thư, người nói có phải ông chủ nhìn ra ta là khách quý, nên mới tặng nhiều đồ như vậy không? Ta đây có phải là đang được lợi không công không?"
Người giàu ở kinh thành nhiều như trấu, một chiếc nghiên mực năm mươi lượng vàng cũng không đến nỗi là được lợi không công. Ta mở hộp gỗ đàn hương vàng ra, cầm chiếc nghiên mực vân tùng đàn tử đàn kia lên quan sát kỹ lưỡng, lúc này mới thấy mấy chữ khắc nhỏ ở góc phía sau. Trên đó khắc một chữ "Cửu".
Chữ "Cửu". Hành Cửu. Là tên tự của Cửu vương gia dị tính đương triều Dương Trầm!
Ta "bịch" một tiếng ngồi phịch xuống ghế, hoàn toàn choáng váng. Đây đâu phải là được lợi không công, rõ ràng là bị ông chủ nhận ra rồi. Chỉ là ông chủ không biết rõ quan hệ giữa ta và Dương Trầm. Chắc chẳng bao lâu nữa, chuyện nha hoàn đi cửa hàng bán nghiên mực sẽ truyền đến tai Dương Trầm.
Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kinh hồn bạt vía. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng của nha hoàn Lăng Ngọc từ phòng lão phu nhân: "Nhị tiểu thư có ở nhà không ạ?"
Ta và Thải Hoàn nhìn nhau, bước ra khỏi phòng: "Tỷ tỷ Lăng Ngọc đến đây có việc gì không?"
Lăng Ngọc bước vào sân, cười tươi rói: "Nhị tiểu thư, ngày mai là sinh thần lão phu nhân, biểu thiếu gia sai người mang một gánh hát đến, lão phu nhân nói nhị tiểu thư ngày thường xem nhiều kịch bản, bảo người qua xem chọn tiết mục luôn."
Ngày thường ta đã tốn không ít công sức ở chỗ lão phu nhân, bà thích xem kịch, ta thường kể chuyện mua vui cho bà, gánh hát vừa đến, chắc chắn bà nhớ đến ta đầu tiên. Ta cười gượng: "Ngươi nói, là biểu thiếu gia sai người mang đến sao?"
Lăng Ngọc cười nói: "Chứ còn sao nữa, giờ gánh hát đang đợi nhị tiểu thư đấy."
Ta lùi lại một bước, trong cốt truyện gốc đâu có tình tiết này! Thải Hoàn thấy mặt ta trắng bệch, nghi hoặc hỏi: "Tiểu thư, người sao vậy ạ?"
Sao vậy, còn sao được nữa! Dương Trầm mà biết ta định đem cái nghiên mực hắn tặng đi bán, chắc chắn sẽ cho rằng ta không coi lời cảnh cáo của hắn ra gì, ta vừa bước chân ra khỏi hậu viện, hắn chẳng phải sẽ thừa cơ g.i.ế.c ta sao! Lăng Ngọc cười nói: "Nhị tiểu thư mấy năm nay ít khi ra khỏi cửa, giờ một lúc gặp nhiều người như vậy, khó tránh khỏi rụt rè."
Chân ta khựng lại. Người đông thì tốt, người đông ngược lại an toàn hơn. Lúc này tôi mới ngẩng đầu: "Hiếm khi tổ mẫu nhớ đến, chúng ta cùng đi xem đi."
Theo Lăng Ngọc đến tiền viện, quả nhiên thấy một đám người trong gánh hát đang dọn dẹp đồ đạc ở Thanh Trúc Phường. Thanh Trúc Phường thường là nơi tiền viện chiêu đãi khách khứa, xung quanh là những hàng trúc xanh mướt, rất trang nhã.
Lúc này gánh hát đang dựng sân khấu ở đây, ta theo Lăng Ngọc đi vào từ cửa nhỏ, ngẩng đầu nhìn quanh nhưng không thấy lão phu nhân đâu, đang định hỏi thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau rừng trúc bên cạnh.
"Sơ Ngưng muội muội, có phải biểu ca đã làm gì không phải, khiến muội không vui?"
"Biểu ca cái gì! Hai nhà chúng ta cách nhau mười vạn tám nghìn dặm, Đàm Vân Trúc, ta khuyên ngươi tốt nhất nên nhanh chóng hủy hôn đi, đừng đến lúc thánh chỉ ban xuống rồi tự rước nhục vào thân!"
"Thánh chỉ? Nhưng... Sơ Ngưng muội muội, ta đã sớm mời bà mối đến xem tuổi hợp hôn, lần này cũng là đặc biệt từ Tấn Châu đến để dạm sính lễ mà."
"Nực cười! Ngươi cũng xứng sao?"