Thông tin truyện

[Dịch] nếu được quay lại, anh vẫn sẽ chọn em!

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
nếu được quay lại, anh vẫn sẽ chọn em!

Tác giả: Lam Mộc Linh

Thể loại: Ngôn Tình ,

Trạng thái: Full

[Dịch] nếu được quay lại, anh vẫn sẽ chọn em!

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
Họ tìm thấy nhau, tìm thấy sự ấm áp giữa hai nỗi cô đơn. Một sự ấm áp không một ai có thể diễn tả được.. Cô chấp nhận bị cuốn vào cuộc chiến trong gia tộc để bảo vệ hắn, từ bỏ thứ mình yêu để mang đến niềm vui cho hắn, hi sinh tính mạng minh để hắn được bình an! Nhưng...những điều cô làm liệu một đứa ngốc như hắn có hiểu hay không?

Hắn luôn luôn bám riết lấy cô không buông, luôn luôn xem cô như một người mẹ để che chở...Có liệu.... hắn chỉ đơn giản xem cô là người mẹ ? Đập vào mắt cô là một đứa bé ngồi trên ghế, ước chừng cao gần bằng cô, tóc màu nâu nổi rõ trên làn da trắng noãn. Đôi mắt vô hồn nhìn mảnh thủy tinh phía dưới. Ánh mắt này, không có hồn. Cô biết nó. Những năm đi học thường bị bố mẹ mắng mỏ, cô uất ức ngồi ngắm mình trong gương mà khóc. Đau đớn xong. Mắt cô cũng như vậy...

Nhẹ nhàng đi tới, nắm lấy bàn tay cậu ta. Nó hơi run nhẹ nhưng cậu ta vẫn không nhìn cô. Cứ nhìn chăm chăm vào mảnh vỡ dưới đất. Cô cũng mặc kệ. Chỉ đơn giản là nắm tay rồi ngồi nhìn trời. Người nhìn dưới đất, người nhìn lên trên. Bức tranh này rất khiến người ta cảm thấy vô lí. Đến khi trời tối, màn đêm dần che khuất những Mảnh vỡ thủy tinh. Lạc Gia mới ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn cô rồi nhìn chăm chăm vào bàn tay đang bị nắm. Nó rất ấm. Cậu muốn ấm áp mãi như thế này. “Thật..thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, nhưng cậu có biết đường ra không”. không gian trở nên yên tĩnh lạ thường. Lạc Gia như không nghe thấy tiếng nói. Vẫn nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm. Chẳng lẽ cậu ta bị điếc. Cô giật mạnh bàn bay đang nắm. Gỡ bàn tay của mình ra Lạc Gia lạnh dần, nhìn bàn tay trống trơn của mình. Vẫn không có ngẩng đầu lên. Khóe miệng cô giật giật. Chẳng lẽ không những bị điếc lại còn bị đứt giây thần kinh cảm giác...
Xem thêm
Thu gọn
Họ tìm thấy nhau, tìm thấy sự ấm áp giữa hai nỗi cô đơn. Một sự ấm áp không một ai có thể diễn tả được.. Cô chấp nhận bị cuốn vào cuộc chiến trong gia tộc để bảo vệ hắn, từ bỏ thứ mình yêu để mang đến niềm vui cho hắn, hi sinh tính mạng minh để hắn được bình an! Nhưng...những điều cô làm liệu một đứa ngốc như hắn có hiểu hay không?

Hắn luôn luôn bám riết lấy cô không buông, luôn luôn xem cô như một người mẹ để che chở...Có liệu.... hắn chỉ đơn giản xem cô là người mẹ ? Đập vào mắt cô là một đứa bé ngồi trên ghế, ước chừng cao gần bằng cô, tóc màu nâu nổi rõ trên làn da trắng noãn. Đôi mắt vô hồn nhìn mảnh thủy tinh phía dưới. Ánh mắt này, không có hồn. Cô biết nó. Những năm đi học thường bị bố mẹ mắng mỏ, cô uất ức ngồi ngắm mình trong gương mà khóc. Đau đớn xong. Mắt cô cũng như vậy...

Nhẹ nhàng đi tới, nắm lấy bàn tay cậu ta. Nó hơi run nhẹ nhưng cậu ta vẫn không nhìn cô. Cứ nhìn chăm chăm vào mảnh vỡ dưới đất. Cô cũng mặc kệ. Chỉ đơn giản là nắm tay rồi ngồi nhìn trời. Người nhìn dưới đất, người nhìn lên trên. Bức tranh này rất khiến người ta cảm thấy vô lí. Đến khi trời tối, màn đêm dần che khuất những Mảnh vỡ thủy tinh. Lạc Gia mới ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn cô rồi nhìn chăm chăm vào bàn tay đang bị nắm. Nó rất ấm. Cậu muốn ấm áp mãi như thế này. “Thật..thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, nhưng cậu có biết đường ra không”. không gian trở nên yên tĩnh lạ thường. Lạc Gia như không nghe thấy tiếng nói. Vẫn nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm. Chẳng lẽ cậu ta bị điếc. Cô giật mạnh bàn bay đang nắm. Gỡ bàn tay của mình ra Lạc Gia lạnh dần, nhìn bàn tay trống trơn của mình. Vẫn không có ngẩng đầu lên. Khóe miệng cô giật giật. Chẳng lẽ không những bị điếc lại còn bị đứt giây thần kinh cảm giác...
Xem thêm
Thu gọn
Danh sách chương
Bình luận
Loading...
Loading...