Thông tin truyện

[Dịch] nếu bỗng ta chạm nhau

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
nếu bỗng ta chạm nhau

Tác giả: Gemini Ice

Thể loại: Ngôn Tình , Đô Thị , Truyện Teen ,

Trạng thái: Full

[Dịch] nếu bỗng ta chạm nhau

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
Nó bước ra với chiếc quần jean dài, bó sát, mài rách thêm chiếc áo pull rộng có hình thần tượng của nó-Suju (thần tượng của au:v). Mái tóc hạt dẻ được búi cao. Trông nó giản dị mà vẫn rất đẹp. Trời cuối hạ bắt đầu se lạnh. Nó với lấy chiếc áo khoác len dài tới gối, thêm chiếc khăn màu café, cặp kính Nobita nữa. Không có từ gì diễn tả vẻ đẹp của nó ngoài PERFECT. Bước ra ngoài, hít một hơi dài. Bầu không khí sang thu khá dễ chịu, nắng trải khắp nơi, trên đường, trên những tòa nhà, chiếu lên đài phun nước ở ngã tư gần nhà nó. Mọi thứ đều đẹp đến nỗi trầm trồ.

Bước từng bước trên con đường quen thuộc mà nó đã đi suốt 5 năm, có thứ gì đó len lỏi trong nó, chắc là luyến tiếc. Một cơn gió khẽ thổi ngang qua đùa nghịch mấy sợi tóc của nó, một chiếc lá úa rơi, xoay xoay cùng gió không muốn lìa cành. Nó cứ vừa đi vừa ngắm, một lúc rồi cũng tới trường nó. Băng qua khuôn viên rộng thênh thang nó tới thẳng phòng hiệu trưởng. Sau khi rút hồ sơ, nó lên lớp để dọn sách vở trong tủ đồ cá nhân. Bọn tiểu quỉ bạn nó biết nó phải về mà đứa nào cũng cười toe toét. Dù gì cũng chơi với nhau 5 năm rồi, nghe nó phải về ít ra cũng phải tỏ ra buồn chứ, đằng này… Nó chán nản đi về luôn.
Xem thêm
Thu gọn
Nó bước ra với chiếc quần jean dài, bó sát, mài rách thêm chiếc áo pull rộng có hình thần tượng của nó-Suju (thần tượng của au:v). Mái tóc hạt dẻ được búi cao. Trông nó giản dị mà vẫn rất đẹp. Trời cuối hạ bắt đầu se lạnh. Nó với lấy chiếc áo khoác len dài tới gối, thêm chiếc khăn màu café, cặp kính Nobita nữa. Không có từ gì diễn tả vẻ đẹp của nó ngoài PERFECT. Bước ra ngoài, hít một hơi dài. Bầu không khí sang thu khá dễ chịu, nắng trải khắp nơi, trên đường, trên những tòa nhà, chiếu lên đài phun nước ở ngã tư gần nhà nó. Mọi thứ đều đẹp đến nỗi trầm trồ.

Bước từng bước trên con đường quen thuộc mà nó đã đi suốt 5 năm, có thứ gì đó len lỏi trong nó, chắc là luyến tiếc. Một cơn gió khẽ thổi ngang qua đùa nghịch mấy sợi tóc của nó, một chiếc lá úa rơi, xoay xoay cùng gió không muốn lìa cành. Nó cứ vừa đi vừa ngắm, một lúc rồi cũng tới trường nó. Băng qua khuôn viên rộng thênh thang nó tới thẳng phòng hiệu trưởng. Sau khi rút hồ sơ, nó lên lớp để dọn sách vở trong tủ đồ cá nhân. Bọn tiểu quỉ bạn nó biết nó phải về mà đứa nào cũng cười toe toét. Dù gì cũng chơi với nhau 5 năm rồi, nghe nó phải về ít ra cũng phải tỏ ra buồn chứ, đằng này… Nó chán nản đi về luôn.
Xem thêm
Thu gọn
Danh sách chương
Bình luận
Loading...
Loading...