Thông tin truyện

[Dịch] hương thơm mê hoặc của hoàng hậu

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
hương thơm mê hoặc của hoàng hậu

Tác giả: Chu Tiếu Y

Thể loại: Ngôn Tình , Ngược , Sắc , Cổ Đại ,

Trạng thái: Full

[Dịch] hương thơm mê hoặc của hoàng hậu

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
"Bản cung bảo ngươi quỳ xuống, có nghe hay không!" Lông mày Cáp Đức phi nhíu một chút, vỗ mạnh tay xuống tay cầm của ghế. "Bà bà, ta đói, ta thực sự rất đói." Tần Hàm Hương tựa hồ không có nghe Cáp Đức phi nói, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm trái cây trên bàn. Nói xong, nàng nhét bàn tay nhỏ bé vào trong miệng, nước bọt chảy ròng, thần thái lúc này giống hệt một đứa bé ba tuổi, giống như si ngốc. Cáp Đức phi kinh ngạc một chút, mạnh mẽ đứng dậy, thong thả đi xuống hai bước, vòng quanh Tần Hàm Hương quan sát một phen, đôi mắt chợt lóe, nói: "Bản cung nghe nói Băng Tuyết quốc Hàm Hương công chúa thông minh cực điểm, hôm nay sao lại như một đứa ngốc thế này?" Vừa nói xong, phấn y tỳ nữ đứng ở bên người Cáp Đức phi, dừng một chút, cử chỉ thong dong nói tiếp: "Bẩm nương nương, nô tỳ nghe nha hoàn hồi môn của Hàm Hương công chúa nói, trên đường tới đây, bọn họ gặp kẻ cướp. Đầu Hàm hương công chúa bị trọng thương, tâm trí trở thành giống như đứa trẻ ba tuổi."

Khoé miệng Cáp Đức phi hơi hơi nhếch lên, trên mặt vẫn còn tức giận, nói: "Mặc kệ thế nào, nữ tử này không được lưu lại. Vinh nhi liều mạng cho chiến tranh ở biên quan, đến nay còn không về. Nếu như cho hắn biết hoàng thượng cấp cho hắn một nữ nhân lại là người đàn bà dâm đãng, danh dự của hắn làm sao còn? Vinh vương gia uy phong lẫm lẫm một đời anh minh há lại mất trên tay hồng nhan hoạ thủy này." Cáp Đức phi nói xong, vẻ mặt chán ghét nhìn thoáng qua Tần Hàm Hương đang quỳ ở dưới, một thoáng ưu sầu hiện trên lông mày. "Nương nương." Lúc này, Vương thái y khom người đứng ở một bên rốt cuộc tìm được cơ hội để nói. Vốn là hắn phụng mệnh Cáp Đức phi, chẩn bệnh cho Hàm Hương công chúa một đường phong trần vừa đến, nhưng ngoài ý muốn chẩn ra hỉ mạch. Công chúa chưa xuất giá, đã có thai, là đại sự, hắn không dám giấu diếm, trực tiếp bẩm báo Cáp Đức phi. Cáp Đức phi luôn luôn kiêu ngạo, thanh bạch, lại yêu con đến sốt ruột, sao lại có thể dung nạp được một hạt cát trong mắt thế này được. Lúc này bà hận không thể xé Tần Hàm Hương nuốt vào bụng, nữ tử làm nhục danh tiếng của hoàng nhi bà không thể tồn tại.

"Vương thái y, ngươi hãy cho bản cung một chủ ý! Nữ tử này có thai, là từ trong miệng ngươi nói ra." Cáp Đức phi liếc mắt Vương thái y đã già, bước đi thong thả qua lại, giọng nói tỏa ra nộ khí đằng đằng. "Nương nương, không thể được. Tần Hàm Hương là viên ngọc quý trong tay Băng Tuyết quốc hoàng đế, nghe nói hắn rất thương nàng. Vạn nhất nàng xảy ra chuyện gì tại Vinh vương phủ, đến lúc đó hiệp ước giữa Băng Tuyết quốc và Long Đế quốc có thể bị thiêu hủy. Hoàng thượng trách tội xuống, thật là bất lợi cho Vinh vương gia!" Lão thái y nói nhỏ, vừa nói vừa lắc đầu thở dài. "Thế này không được, thế kia không được. Lẽ nào để hoàng nhi của bản cung cưới một nữ nhi lẳng lơ vào cửa? Nàng là người đàn bà dâm đãng, bản cung quyết không đồng ý." Cáp Đức phi vừa nói vừa đi đến trước mặt Tần Hàm Hương, hung hăng trừng mắt nàng. "Nương nương xin bớt giận." Vương thái y nói. "Bà bà, người làm sao vậy? Người cũng đói bụng phải không? Hương Hương lấy trái cây cho người ăn." Tần Hàm Hương nghiêng đầu, ngây thơ rực rỡ nhìn Cáp Đức phi, sau đó phẩy nhẹ khăn đỏ trên tay, chạy nhanh tới trước bàn, cầm lên một trái táo. "Đừng làm loạn, ngươi dám lỗ mãng trước mặt bản cung!" Cử chỉ non nớt của Tần Hàm Hương khơi ra nộ oán trong lòng Cáp Đức phi, bà bỏ lại sự đoan trang hàng ngày, tiến lên, cầm lấy chén trà trên bàn, hung hăng ném về phía Tần Hàm Hương.
Xem thêm
Thu gọn
"Bản cung bảo ngươi quỳ xuống, có nghe hay không!" Lông mày Cáp Đức phi nhíu một chút, vỗ mạnh tay xuống tay cầm của ghế. "Bà bà, ta đói, ta thực sự rất đói." Tần Hàm Hương tựa hồ không có nghe Cáp Đức phi nói, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm trái cây trên bàn. Nói xong, nàng nhét bàn tay nhỏ bé vào trong miệng, nước bọt chảy ròng, thần thái lúc này giống hệt một đứa bé ba tuổi, giống như si ngốc. Cáp Đức phi kinh ngạc một chút, mạnh mẽ đứng dậy, thong thả đi xuống hai bước, vòng quanh Tần Hàm Hương quan sát một phen, đôi mắt chợt lóe, nói: "Bản cung nghe nói Băng Tuyết quốc Hàm Hương công chúa thông minh cực điểm, hôm nay sao lại như một đứa ngốc thế này?" Vừa nói xong, phấn y tỳ nữ đứng ở bên người Cáp Đức phi, dừng một chút, cử chỉ thong dong nói tiếp: "Bẩm nương nương, nô tỳ nghe nha hoàn hồi môn của Hàm Hương công chúa nói, trên đường tới đây, bọn họ gặp kẻ cướp. Đầu Hàm hương công chúa bị trọng thương, tâm trí trở thành giống như đứa trẻ ba tuổi."

Khoé miệng Cáp Đức phi hơi hơi nhếch lên, trên mặt vẫn còn tức giận, nói: "Mặc kệ thế nào, nữ tử này không được lưu lại. Vinh nhi liều mạng cho chiến tranh ở biên quan, đến nay còn không về. Nếu như cho hắn biết hoàng thượng cấp cho hắn một nữ nhân lại là người đàn bà dâm đãng, danh dự của hắn làm sao còn? Vinh vương gia uy phong lẫm lẫm một đời anh minh há lại mất trên tay hồng nhan hoạ thủy này." Cáp Đức phi nói xong, vẻ mặt chán ghét nhìn thoáng qua Tần Hàm Hương đang quỳ ở dưới, một thoáng ưu sầu hiện trên lông mày. "Nương nương." Lúc này, Vương thái y khom người đứng ở một bên rốt cuộc tìm được cơ hội để nói. Vốn là hắn phụng mệnh Cáp Đức phi, chẩn bệnh cho Hàm Hương công chúa một đường phong trần vừa đến, nhưng ngoài ý muốn chẩn ra hỉ mạch. Công chúa chưa xuất giá, đã có thai, là đại sự, hắn không dám giấu diếm, trực tiếp bẩm báo Cáp Đức phi. Cáp Đức phi luôn luôn kiêu ngạo, thanh bạch, lại yêu con đến sốt ruột, sao lại có thể dung nạp được một hạt cát trong mắt thế này được. Lúc này bà hận không thể xé Tần Hàm Hương nuốt vào bụng, nữ tử làm nhục danh tiếng của hoàng nhi bà không thể tồn tại.

"Vương thái y, ngươi hãy cho bản cung một chủ ý! Nữ tử này có thai, là từ trong miệng ngươi nói ra." Cáp Đức phi liếc mắt Vương thái y đã già, bước đi thong thả qua lại, giọng nói tỏa ra nộ khí đằng đằng. "Nương nương, không thể được. Tần Hàm Hương là viên ngọc quý trong tay Băng Tuyết quốc hoàng đế, nghe nói hắn rất thương nàng. Vạn nhất nàng xảy ra chuyện gì tại Vinh vương phủ, đến lúc đó hiệp ước giữa Băng Tuyết quốc và Long Đế quốc có thể bị thiêu hủy. Hoàng thượng trách tội xuống, thật là bất lợi cho Vinh vương gia!" Lão thái y nói nhỏ, vừa nói vừa lắc đầu thở dài. "Thế này không được, thế kia không được. Lẽ nào để hoàng nhi của bản cung cưới một nữ nhi lẳng lơ vào cửa? Nàng là người đàn bà dâm đãng, bản cung quyết không đồng ý." Cáp Đức phi vừa nói vừa đi đến trước mặt Tần Hàm Hương, hung hăng trừng mắt nàng. "Nương nương xin bớt giận." Vương thái y nói. "Bà bà, người làm sao vậy? Người cũng đói bụng phải không? Hương Hương lấy trái cây cho người ăn." Tần Hàm Hương nghiêng đầu, ngây thơ rực rỡ nhìn Cáp Đức phi, sau đó phẩy nhẹ khăn đỏ trên tay, chạy nhanh tới trước bàn, cầm lên một trái táo. "Đừng làm loạn, ngươi dám lỗ mãng trước mặt bản cung!" Cử chỉ non nớt của Tần Hàm Hương khơi ra nộ oán trong lòng Cáp Đức phi, bà bỏ lại sự đoan trang hàng ngày, tiến lên, cầm lấy chén trà trên bàn, hung hăng ném về phía Tần Hàm Hương.
Xem thêm
Thu gọn
Danh sách chương
Bình luận
Loading...
Loading...