Thông tin truyện

[Dịch] hoa miên liễu túc

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
hoa miên liễu túc

Tác giả: Hàn Y

Thể loại: Cổ Đại , Xuyên Không , Đam Mỹ ,

Trạng thái: Full

[Dịch] hoa miên liễu túc

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
Mộ Sinh đầu thai rồi? Thế nhưng đầu thai vì cớ gì vẫn còn ký ức? Trước khi đầu thai không phải nên uống canh Mạnh Bà sao? Sao không nhớ rõ ta có uống… Diêm Vương điện cũng không đi… Bất quá dường như từng nghe người ta nói, khi sinh ra vẫn mang theo ký ức của tiền kiếp, thẳng đến lúc biết nói, mới trở nên ngu muội, quên hết chuyện cũ trước kia. Gần sáu mươi rồi, lẽ nào còn phải làm tiểu hài một tuổi? Chuyện này cũng không khỏi quá bất hợp lý đi? Hắn cố gắng nghĩ tới cảnh tượng ta bò qua bò lại trên đất, thế nào cũng tưởng tượng không ra. 

Suy nghĩ này vụt qua, hắn lập tức cảm nhận được đau nhức, bả vai như bị nứt ra, đau đến căn bản vô pháp di động. Người chết làm sao còn thấy đau? Lẽ nào… hắn chưa chết? Không có khả năng, một kiếm kia quả thực đâm giữa tim, cho dù rơi xuống sườn núi không chết, trước khi rơi cam đoan hắn đã chết… Hơn nữa hiện tại hắn đau vai chứ chẳng phải đau ngực, cho nên tuyệt đối không có khả năng chưa chết. Nỗ lực mở to mắt, miễn cưỡng thấy rõ hắn đang ở trong một gian phòng, dưới thân mềm mại, chắc hẳn là giường…

Hơn ba mươi năm trước, hắn đã từng cứu Tương Huyên mà động thủ với Độc Môn, kết quả trúng độc! Nơi cư trú, giải độc dưỡng thương khi ấy chính là tổng đàn Giang Lăng của Nhật Huy Bang… Phải chăng người chết rồi sẽ đem cuộc đời nhắc lại lần nữa? Cũng không đúng a, nhắc lại một lần, không có lý do gì bắt đầu từ thời điểm này a… Mọi thứ xung quanh đều chân thục như vậy, chỉ có ta là giả. Hoặc giả, ta cũng là chân thực?
Xem thêm
Thu gọn
Mộ Sinh đầu thai rồi? Thế nhưng đầu thai vì cớ gì vẫn còn ký ức? Trước khi đầu thai không phải nên uống canh Mạnh Bà sao? Sao không nhớ rõ ta có uống… Diêm Vương điện cũng không đi… Bất quá dường như từng nghe người ta nói, khi sinh ra vẫn mang theo ký ức của tiền kiếp, thẳng đến lúc biết nói, mới trở nên ngu muội, quên hết chuyện cũ trước kia. Gần sáu mươi rồi, lẽ nào còn phải làm tiểu hài một tuổi? Chuyện này cũng không khỏi quá bất hợp lý đi? Hắn cố gắng nghĩ tới cảnh tượng ta bò qua bò lại trên đất, thế nào cũng tưởng tượng không ra. 

Suy nghĩ này vụt qua, hắn lập tức cảm nhận được đau nhức, bả vai như bị nứt ra, đau đến căn bản vô pháp di động. Người chết làm sao còn thấy đau? Lẽ nào… hắn chưa chết? Không có khả năng, một kiếm kia quả thực đâm giữa tim, cho dù rơi xuống sườn núi không chết, trước khi rơi cam đoan hắn đã chết… Hơn nữa hiện tại hắn đau vai chứ chẳng phải đau ngực, cho nên tuyệt đối không có khả năng chưa chết. Nỗ lực mở to mắt, miễn cưỡng thấy rõ hắn đang ở trong một gian phòng, dưới thân mềm mại, chắc hẳn là giường…

Hơn ba mươi năm trước, hắn đã từng cứu Tương Huyên mà động thủ với Độc Môn, kết quả trúng độc! Nơi cư trú, giải độc dưỡng thương khi ấy chính là tổng đàn Giang Lăng của Nhật Huy Bang… Phải chăng người chết rồi sẽ đem cuộc đời nhắc lại lần nữa? Cũng không đúng a, nhắc lại một lần, không có lý do gì bắt đầu từ thời điểm này a… Mọi thứ xung quanh đều chân thục như vậy, chỉ có ta là giả. Hoặc giả, ta cũng là chân thực?
Xem thêm
Thu gọn
Danh sách chương
Bình luận
Loading...
Loading...