Anh Yêu Em Hơn Thế

Chương 55: Chap 55


Chương trước
Chương tiếp
Size - +

Kết quả điều tra và lấy lời khai ban đầu của Niên Thiên Di đã có. Tất cả các bằng chứng đều chứng minh Niên Tích Thành trong sạch. Từ sao kê của công ty và thu nhập cá nhân chính xác chưa qua chỉnh sửa. Cùng với lời khai rằng cô đã nhìn thấy Tần Hồng Loan- mẹ mình, mua chuộc kế toán và các lãnh đạo cấp cao của công ty để vu oan Niên Tích Thành bằng cách giả mạo chữ ký và làm giả thông tin giấy tờ.

Niên Thiên Di không muốn làm việc xấu nữa ...đủ rồi, thật sự quá đủ rồi. Tần Hồng Loan bị bắt trong ngày vì tội danh hối lộ và làm giả chứng cứ. Với địa vị của mình và mối quan hệ của Thẩm Ý Hoan, Niên Tích Thành được trả tự do vào tối hôm sau.

Anh vội vàng lao về nhà tìm Thịnh Thư, Niên Tích Thành mở toan cánh cửa nhưng chỉ thấy trng nhà trống trơn, không có người cũng không ai mở đèn.

" Thư Thư...em đâu rồi?"

Anh chạy vội lên phòng ngủ, cánh cửa vẫn khép hờ. Nhưng khi mở ra, anh chỉ thấy chiếc giường gọn gàng, không hề có dấu hiệu cô từng ở đây.

" Thư Thư"

Anh tìm khắp nơi nhưng lại không thấy cô và đứa trẻ ở đâu. Niên Tích Thành vội vàng gọi cho Thẩm Ý Hoan nhưng bây giờ cô không có thời gian nghe điện thoại của anh. Thẩm gia gặp chuyện, bà Thẩm bị bệnh rồi. Thẩm Ý Hoan phải trở về Thầm gia gấp. Anh đành gọi cho bà Thịnh.

"Mẹ, Thịnh Thư có ở Thịnh gia không?"

" Tích Thành..."

"Mẹ, Thịnh Thư có an toàn không? Cô ấy sao rồi?"

"..." đầu giây bên kia là một khoảng lặng, anh mất kiên nhẫn mà giọng trở nên cao hơn

"Mẹ"

" Con bé bị tai nạn...con mau đến đây đi"

Cả đời Dương Ngọc Viên đều đi sai, bà không thể trơ mắt nhìn con mình đau khổ nữa....

Không đợi thêm một giây nào nữa, Niên Tích Thành nhanh chóng lao ra xe, bàn tay run rẩy lục lọi tìm chìa khóa.

Hàng loạt suy nghĩ hỗn loạn hiện lên trong đầu anh. "Tai nạn? Làm sao lại xảy ra chuyện này được? Lẽ nào mọi việc ở tòa án khiến cô ấy mệt mỏi đến mức gặp chuyện trên đường? Đứa bé thì sao? Thịnh Thư có bị gì nghiêm trọng không?"

Xe lao đi trong màn đêm, từng cột đèn đường như những vệt sáng dài vô tận, phản chiếu lên khuôn mặt đầy căng thẳng của anh. Trái tim Niên Tích Thành đập dồn dập, đồi tay nắm chặt vô lăng đến mức nổi cả gần xanh.

Khi đến bệnh viện, anh vội vàng lao vào, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi.

" Tôi muốn tìm bệnh nhân Thịnh Thư, cô ấy ở phòng nào vậy?"



" Phòng hồi sức tầng 4"

Anh lập tức chạy đi tìm cô, anh chạy như bay lên cầu thang. Đứng trước phòng hồi sức, anh thấy bà Thịnh và một vài người trong Thịnh gia đang đứng chờ. Khuôn mặt ai nấy đều hiện rõ sự lo lắng.

"Mẹ! Thịnh Thư sao rồi?" Anh hỏi gấp, giọng nghẹn lại.

Bà Thịnh nhìn con rể, đôi mắt ngập tràn sự mệt mỏi và đau xót.

"Con bé... tạm thời an toàn, nhưng... đứa trẻ không giữ được nữa, Tích Thành."

Niên Tích Thành cảm thấy trời đất quay cuồng, đứa bé còn chưa thành hình cơ mà...anh còn đặt cho con một cái tên rất hay, đứa trẻ mất rồi anh biết phải làm sao đây?

Niên Tích Thành định bước vào phòng bệnh nhưng bà Thịnh đã kéo tay anh lại

"Con bé không nhớ ra con đâu...đầu va đập mạnh vào xe, tạm thời mất trí nhớ"

" Vậy ít ra con cũng phải nhìn thấy cô ấy" anh hất tay bà Thịnh ra rồi đi vào phòng bệnh.

Cánh cửa phòng mở ra, bên trong là Thịnh Thư đang ngồi trên giường. Nhìn thấy cửa mở, cô đưa ánh mắt mơ hổ nhìn anh.

Niên Tích Thành đứng khựng lại ngay cửa, đôi mắt đỏ ngầu chăm chú nhìn người phụ nữ trên giường. Cô trông yếu đuối, gầy gò hơn rất nhiều, gương mặt nhợt nhạt không còn chút sức sống. Thế nhưng đôi mắt của cô, ánh nhìn ấy... lại hoàn toàn xa lạ.

"Thư Thư.." Anh gọi, giọng run rẩy như đang kìm nén một cơn bão cảm xúc.

Thịnh Thư nghiêng đầu, đôi mắt đầy bối rối.

"Anh là ai?"

"Em không nhớ anh sao?"

" Không..." cô lắc đầu

" Là chồng em..."

Anh tiến lại gần, từng bước như nặng ngàn cân.

Vẻ mặt cô đầy dè chừng.



"Tôi... không nhớ gì cả. Tôi không biết anh. Làm ơn đừng lại gần."

Niên Tích Thành khưng lại, ánh mắt anh không rời khỏi cô

"Em không nhớ anh cũng không sao. Chỉ cần em an toàn, chỉ cần em vẫn ở đây... anh sẽ đợi. Anh sẽ giúp em nhớ lại."

" Tôi không cần! Anh làm ơn đừng lại đây"

Cô bịt tai lại, trong đầu toàn là giọng nói của một ai đó. Đầu Thịnh Thư đau như búa bổ " Em là thể giới của anh",

"em là người thân duy nhất của anh". Thịnh Thư đau đớn hét lên, cô không biết mình đã trải qua những gì, tại sao mình lại ở đây và người đàn ông trước mặt mình là ai. Cô muốn về nhà, ở đây ngột ngạt quá.

Niên Tích Thành muốn tiến lên ôm cô vào lòng trấn an nhưng các bác sĩ đã vội vàng chạy vào. Họ ghì chặt lấy tay cô xuống tiêm cho Thịnh Thư một mũi thuốc an thần.

Niên Tích Thành chỉ biết nhìn cô mà đau lòng, anh bị Thịnh Trường Lưu kéo ra ngoài.

"Xin lỗi nhé, tôi không liên lạc được với cậu. Điện thoại tôi bị tịch thu rồi..." Thịnh Trường Lưu nói

" Cô ấy tại sao lại bị tai nạn?"

"Không rõ...theo camera hành trình thì có một chiếc xe bám theo Hoài Lan, sau đó thì gây tai nạn"

Niên Tích Thành ngờ ngợ ra đó là do Tần Hồng Loan làm. Lúc này, Thịnh Trường Lưu lấy từ trong túi áo ra một bức ảnh nhỏ dúi vào tay anh. Trái tim Niên Tích Thành muốn ngừng đập khi nhìn thấy bức ảnh đó. Là ảnh siêu âm của con gái anh.

"Của cậu..."

Niên Tích Thành lặng lẽ nhìn bức ảnh, từng nhịp đập trong tim anh như muốn vỡ ra. Anh không thể tin rằng cuộc sống đã đẩy anh và Thịnh Thư vào tình huống này. Cảm giác trống rỗng ấy, đau đớn không chỉ vì đứa bé mất đi, mà còn vì tình yêu của anh và Thịnh Thư, giờ đã không còn là gì cả.

Ở lối cầu thang thoát hiểm giờ chỉ còn mình anh sau khi Thịnh Trường Lưu rời đi.

Niên Tích Thành đứng trên cầu thang thoát hiểm, lưng dựa vào tường lạnh lẽo, đôi tay siết chặt lấy bức ảnh siêu âm của đứa bé trong tay. Mắt anh nhòe đi, những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống, không thể kìm lại được nữa.

Anh không còn là người đàn ông mạnh mẽ, người luôn đứng vững trước mọi sóng gió. Trong khoánh khắc này, anh chỉ là một người cha đau đớn, một người chồng khổ sở vì phải nhìn người mình yêu dần rời xa. Những kỷ niệm về cuộc sống bên nhau, những hy vọng về tương lai của gia đình anh, tất cả như những mảnh vỡ vương vãi, không thể nào ghép lại được.

"Thư Dung...Thư Dung à" Anh thì thầm trong hơi thở nghẹn ngào, như thể tự nhắc mình rằng tất cả những gì còn lại chỉ là những ký c đau đớn không thể thay đổi.

Cảm giác trống rỗng chiếm lấy anh, nhưng anh vẫn không thể bỏ cuộc. Không thể. Dù Thịnh Thư không nhớ anh, dù mọi thứ đã thay đổi, anh vẫn sẽ ở lại. Anh sẽ không để cô ấy cô đơn, sẽ không để cô ấy chịu đựng một mình cũng không đột ngột bỏ đi như mười một năm trước.
Chương trước
Chương tiếp